MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 194

“Giờ tôi mới nghe anh nói như thế. Một anh chàng Điểu ở tuổi 20 mà tôi

biết không bao giờ là một kẻ bi quan ủ rũ như thế này. Dường như có điều gì
đó làm anh khiếp sợ và anh đang cố chạy trốn nó.” Trước mắt Điểu là một
Kikuhiko sắc sảo, tinh tế, không phải là một chàng trai chân chất như Điểu
từng biết: cuộc đời ngoại đạo và sa sút của bạn anh hẳn không dễ dàng hay
bằng phẳng.

“Cậu nói đúng đấy,” Điểu thú nhận. “Tôi đã kiệt sức rồi. Tôi sợ. Tôi đang

chạy trốn.”

“Khi anh ấy ở tuổi 20, anh ấy không biết sợ là gì, tôi chưa hề thấy anh ấy sợ

bất cứ điều gì,” Kikuhiko nói với Himiko. Rồi anh ta quay sang Điểu tấn công
tiếp: “Nhưng tối nay trông anh có vẻ hoảng hốt quá mức, giống như anh sợ đến
nỗi không còn biết đầu mình nằm ở đâu nữa!”

“Tôi không còn ở tuổi 20 nữa.” Điểu nói.

Gương mặt Kikuhiko đanh lại với vẻ xa lạ lạnh lùng. “Một con ngựa cái già

nua không còn biết mình dùng để làm gì,” anh ta lên tiếng rồi đột ngột nhìn về
phía Himiko.

Một phút sau, cả hai người chơi trò súc sắc để cho Điểu được yên thân. Đã

nguôi ngoai, anh nâng ly rượu lên. Sau một khoảng cách 7 năm không gặp, chỉ
cần 7 phút trò chuyện để anh và bạn anh hiểu rõ nhau. Tôi không còn 20 tuổi
nữa. Và tất cả những gì tôi có được ở tuổi 20 chỉ còn lại điều duy nhất mà tôi
không đánh mất là cái tên cúng cơm thời thơ ấu – Điểu nốc cạn ly whisky đầu
tiên sau một ngày dài dằng dặc. Trong giây lát, một cái gì đó giống như cơn
bão ngầm chầm chậm dấy lên trong lòng anh. Ly whisky mà anh vừa nốc cạn
đã nôn hết ra ngoài mà không kềm chế được. Kikuhiko nhanh tay chùi sạch
quầy rượu và mang ra một ly nước. Điểu ch nhìn xa vắng vào khoảng không.
Anh cố chống chọi khỏi bóng ma thằng bé làm gì để đến nỗi phải bỏ chạy thục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.