MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 28

“À, tốt” vị bác sĩ đứng giữa trả lời với tính cách hơi thủ thế một chút, thử

như ông đã khám phá ra trong giọng nói của Điểu có vẻ tấn công. (Ông là giám
đốc bệnh viện, Điểu đã thấy ông chùữa tay bên cạnh vợ anh.) Điểu nhìn vị
giám đốc, chờ ông ta lên tiếng. Thay vì bắt đầu giải thích, ông rút trong chiếc
áo blu trắng nhăn nheo ra chiếc tẩu và nhồi đầy thuốc hút. Dáng người ông lùn,
mập tròn như hột mít đến độ nó tạo cho ông cái vẻ phô trương không lấy gì
đẹp mắt. Chiếc áo blu vấy bẩn hành ngực để lộ ra một chòm lông giống như
lưng con lạc đà. Không chỉ râu trên mép và má rậm rì mà còn mọc lởm chởm
xuống tận cuống họng. Sáng nay, vị giám đốc không có thì giờ cạo râu: ông đã
chiến đấu vì sự sống của đứa bố từ chiều hôm qua. Dĩ nhiên Điểu biết ơn,
nhưng có một điều gì đó đáng nghi ngờ về vị bác sĩ trung niên râu tóc rậm rì
này khiến anh phải thủ thế. Cứ như là tiềm ẩn sâu trong làn da đầy lồng lá kia
một con vật gây chết người dựng cái đầu lông lá của nó lên và bị kiềm giữ lại.

Cuối cùng vị giám đốc lấy tẩu thuốc ra khỏi đôi môi dày và cầm gọn trong

lòng bàn tay, bất ngờ ánh mắt của ông gặp tia nhìn của Điểu: “Anh muốn gặp
của quí của anh trước không?” Giọng nói của ông át cả căn phòng nhỏ hẹp.

“Đứa bé chết rồi à?” Điểu đằng hắng hỏi. Trong giây lát, vị giám đốc nhìn

vẻ nghi ngờ của Điểu về cái chết của đứa bé, nhưng ông xóa tan cái ý tưởng đó
hằng một nụ cười hăng hái.

“Chắc chắn là không,” ông nói. “Nó cử động mạnh và khóc khỏe lắm.”

Điểu nghe tiếng thở sâu lắng, nghiêm trang của bà mẹ vợ – nó giống như

một lời ám chỉ lộ liễu. Hoặc là bà đã kiệt sức hoặc là bà báo hiệu cho Điểu biết
cái hố thẳm tai ương mà anh và vợ anh rơi vào. Không lý do này thì cũng lý do
kia.

“Bây giờ thì anh muốn gặp của quí của anh không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.