MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 31

nhanh nhẹn gật đầu đồng ý, những bác sĩ khác cũng vậy, còn một vị lầm lì có
cái trán vồ thì mặt mày tái mét, đờ ra. Cả hai quay nhìn Điểu bằng cặp mắt
nghiêm khắc giống như những vị giáo sư chê một sinh viên vì trả lời tồi trong
một cuộc thi vấn đáp.

“Đứa bé có chết ngay không?” Điểu hỏi.

“Không chết ngay đâu. Có lẽ ngày mai, cũng có thể lâu hơn. Nó là một đứa

trẻ cực kỳ khỏe mạnh,” vị giám đốc nhận xét theo nghề nghiệp. “Bây giờ thì
anh định làm gì?”

Điểu giống như một con ngựa thồ lùn tịt bối rối, hổ thẹn đứng ngớ người ra.

Anh có thể làm được cái chết tiệt gì kia chứ? Đầu tiên thì gã đẩy anh vào ngõ
cụt rồi lại hỏi anh định làm gì. Thật giống như một tay chơi cờ ma giáo. Anh
nên làm cái gì? Ngã gục? Than vãn?

“Nếu anh muốn, tôi có thể chuyển đứa bé đến bệnh viện trường Đại học

Quốc gia – nếu anh muốn!”

Lời gợi ý nghe như một câu đố mẹo. Điểu cố gắng hết sức để hiểu rõ ý nghĩa

đáng ngờ của c nói này, nhưng không vô ích. Anh chỉ còn biết trả lời một cách
thận trọng: “Nếu không còn cách nào khác….”

“Không còn cách nào,” Vị giám đốc nói. “Nhưng anh sẽ an tâm khi biết rằng

mình đã làm bất cứ điều gì có thể làm được cho đứa bé.”

“Chúng ta không thể để đứa bé ở lại đây được sao?”

Điểu cũng như ba vị bác sĩ trố mắt nhìn vào người vừa nêu ra vấn đề bất

ngờ. Bà mẹ vợ của Điểu vẫn ngồi yên, cố nén nỗi đau khổ tận đáy lòng. Vị
giám đốc dò xét bà giống như một người đang thẩm định giá cả. Thật là khó
chịu khi ông nói với một thái độ rõ ràng là muốn tự bảo vệ mình: “Không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.