MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 32

được! Đừng quên, đây là trường hợp thoái vị não. Hoàn toàn không thể được!”
Người đàn bà lắng nghe mà không nhúc nhích, tay áo kimono của bà vẫn che
kín miệng.

“Vậy thì chúng ta sẽ đưa nó đến bệnh viện khác.” Điểu tuyên bố. Vị giám

đốc chộp lấy quyết định của Điểu và ngay lập tức, ông bắt đầu phô trương hình
ảnh sáng giá về tài năng quản lý của mình. Khi hai người phụ tá của ông rời
khỏi phòng theo lệnh để liên hệ với bệnh viện trường đại học và làm hợp đồng
thuê xe cứu thương, vị giám đốc lại nhồi thuốc vào tẩu và nói với vẻ khuây
khỏa, thử như ông đã trút được một gánh nặng khả nghi: “Tôi sẽ cho người của
chúng tôi đi theo xe cứu thương, như vậy anh có thể an tâm rằng chúng tôi đưa
cháu đến đó một cách an toàn.”

“Cám ơn ông nhiều.”

“Tốt nhất là bà ngoại cháu nên ở lại đây với con gái. Sao anh không về nhà

thay áo quần khô đi? Nửa tiếng đồng hồ nữa xe cứu thương mới tới đây được.”
“Tôi sẽ về thay áo quần,” Điểu nói. Vị giám đốc rón rén bước đến bên anh và
thì thầm một cách hết sức thân mật, như thể ông đang bắt đầu một trò đùa bẩn
thỉu: “Dĩ nhiên, anh có thể không cho họ giải phẫu nếu anh muốn.”

Một đứa bé bất hạnh đáng thương! Điểu nghĩ. Người đầu tiên mà con tôi gặp

trong cái thế giới hiện hữu này là người có đôi má xệ đầy lông lá này.

Nhưng Điểu vẫn còn sững sốt: cái cảm giác giận dữ, đau khổ của anh, đã kết

tinh trong giây phút, bây giờ tan v

Điểu cùng mẹ vợ và vị giám đốc đi lẫn trong nhóm người cách xa bàn tiếp

tân, im lặng, tránh nhìn mặt nhau. Ngay lối vào, Điểu quay lại chào mọi người.
Bà mẹ vợ nhìn trả lại ánh mắt chằm chằm của anh bằng đôi mắt giống như đôi
mắt của vợ anh, như thể họ là hai chị em, và bà muốn nói một điều gì đó. Điểu
chờ đợi. Nhưng bà chỉ im lặng nhìn anh, đôi mắt đen nháy của bà thử nhớ lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.