MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 37

Điểu lắc đầu một cách ngoan ngoãn: như muốn nói vấn đề này vượt quá khả

năng phán xét của anh. Và có một thời, khi anh không bao giờ chịu quy phục
người nào mà anh mới gặp, thì ít nhất anh cùng có ít nhiều cảm giác kháng
cự....

“Dưỡng khí nuôi đứa bé không ổn rồi,” người gây mê cho biết. Viên bác sĩ

đứng lên và quay lại kiểm tra ống cao su. Lần đầu tiên Điểu nhìn thấy con
mình.

Một đứa bé xấu xí với cái mặt nhỏ thó, đỏ au phủ đầy vết nhăn và lem luốc

chất nhờn. Đôi mắt của nó nhắm nghiền như hai vỏ sò, hai ống cao su dẫn vào
mũi, miệng nó bị xoắn lại, phát ra tiếng kêu không thành tiếng, để lộ ra cái
màng nhầy bên trong long lanh như hồng ngọc. Điểu nhận ra mình đứng chồm
nữa người ra khỏi băng ghế để nhìn cái đầu băng kín của đứa bé. Bên dưới lớp
băng, cái sọ được chôn kín dưới đống bông gòn thấm máu, nhưng không giấu
được một cái gì ở đó có hình dạng lớn và bất thường.

Điểu nhìn chỗ khác và ngồi xuống. Ép mặt vào vu kính cửa sổ, anh nhìn

thành phố lùi dần. Người đi trên đường, nghe còi báo động, nhìn đăm đăm vào
chiếc xe cứu thương với vợ tò mò và một sự trông đợi cực kỳ khó hiểu hiện rõ
trên khuôn mặt của họ – chẳng khác nào cái nhìn của những thiên thần có
mang lúc này. Họ tạo ấn tượng một sự chuyển động tạm ngắt không tự nhiên,
giống như phim chiếu bị vướng trong máy. Họ đang nhìn thoáng qua một vết
rạn vô cùng nhỏ trên mặt phẳng của cuộc sống hàng ngày và điều trông thấy
làm họ tràn ngập nỗi sợ hãi ngây ngô.

Con trai tôi quấn băng trên đầu và nhà thơ Apollinaire cũng vậy khi ông bị

thương ngoài mặt trận. Trên một mặt trận tăm tối và cô đơn mà tôi chưa bao
giờ gặp, con trai tôi đã bị thương như Apollinaire và bây giờ nó đang kêu gào
không ra tiếng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.