Điểu bắt đầu khóc. Đầu quấn băng, như nhà thơ Apollinaire, cái hình ảnh đó
đơn giản hoá những cảm xúc trong lòng anh ngay tức khắc và điều khiển
chúng. Anh cảm thấy mình biến thành một khối đông tình cảm, tuy nhiên vẫn
cảm thấy mình được thừa nhận và có quyền biện hộ: anh còn phát hiện ra vị
ngọt ngào trong những giọt nước mắt của mình.
Như Apollinaire, con trai tôi bị thương tại mặt trận tăm tối và cô đơn mà tôi
chưa bao giờ gặp, và nó đến với cái đầu quấn băng. Tôi sẽ chôn nó như một
người lính chết trận.
Điểu tiếp tục khóc.