MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 42

Không đâu! Điểu muốn la lên. Bởi vì, những cuộc điện đàm thường xuyên

đêm hôm trước, tiếng nói của mẹ vợ qua đường dây điện thoại đến tai anh,
giống tiếng kêu vo ve vô vọng của một con muỗi, như một nỗi ám ảnh đã săn
đuổi Điểu. Điểu đặt cái giỏ của đứa bé xuống nền nhà bê tông và buồn bã cầm
lấy ống nghe.

“Bác sĩ chuyên môn về não chưa khám nghiệm. Con phải trở lại vào chiều

mai.”

“Nhưng vấn đề chính là gì? Mẹ muốn nói con có hy vọng làm được cái gì

không?” Bà mẹ vợ hỏi lại Điểu với giọng nói mà anh đã từng mong được tha
thứ nhiều nhất, vì anh nghĩ bà cho anh là kẻ chịu trách nhiệm trực tiếp trong
chuyện này.

Vấn đề chính là ở chỗ lúc này đứa bé còn sống,” Điểu trả lời và chờ đợi với

một linh cảm rằng bà sẽ giận dữ nói lại. Nhưng bà im lặng, từ đầu giây bên kia
chỉ có mỏng manh một tiếng thở dài lo lắng.

“Con sẽ đến đó và giải thích cho mẹ biết,” Điểu nói và bắt đầu gác máy.

Alô? Con đừng lại đây nhé,” Bà mẹ vợ vội vàng nói thêm. “Vợ con nghĩ

con đã đưa đứa bé đến một dưỡng đường tim. Nếu con đến lúc này nó sẽ nghi
ngờ. Con nên đến vào hôm khác thì sẽ tự nhiên hơn, khi đó vợ con bình tĩnh
hơn, và nói rằng thằng bé chết vì suy tim. Con có thể liên lạc thường xuyên với
mẹ bằng điện thoại.”

Điểu tán thành. “Con sẽ đến trường đại học ngay và giải thích sự việc đã xảy

ra,” anh đang nói thì nghe tiếng cúp máy một cách tùy tiện ở đầu dây bên kia.
Quả là tiếng nói của anh đã khiến cho người nghe phẫn nộ. Điểu đặt ống nghe
xuống và nhặt cái giỏ của đứa bé lên. Viên bác sĩ một mắt đã ngồi trong xe cứu
thương. Thay vì leo lên theo anh ta, Điểu đặt cái giỏ lên cáng cứu thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.