MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 43

“Xin cám ơn mọi việc. Tôi nghĩ tôi sẽ đi một mình.”

“Anh sẽ về nhà một mình à?” Viên bác sĩ hỏi.

“Vâng,” Điểu trả lời, ý muốn nói “Tôi sẽ đi ra ngoài một mình.” Anh phải

tường thuật những tình huống sinh nở đứa bé cho cha vợ anh biết, nhưng sau
đó thì anh sẽ có một ít thì giờ tự do. Và chuyến thăm viếng vị giáo sư cũng như
việc trở lại với vợ và mẹ vợ là để chứng tỏ anh đã cai rượu hoàn toàn.

Viên bác sĩ ngồi trong xe đóng cửa lại và chiếc xe cứu thương chuyển bánh

một cách im lặng, chạy theo tốc độ hạn chế, giống như trước kia vốn là con
quái vật mà giờ thì bất lực và bị tước mất tiếng kêu. Xuyên qua cùng một
vuông cửa xe mà một giờ trước đó Điểu đã ngồi khóc và nhìn những bộ hành
trên đường, bây giờ thì anh thấy viên bác sĩ và một trong hai nhân viên cấp cứu
ngòi lắc lư về phía tài xế. Anh biết họ đang ngồi lê đôi mách về anh và con
anh, và điều đó không làm anh bực mình. Từ cuộc điện đàm với bà mẹ vợ đã
đưa đến cho anh những giây phút nghĩ xả hơi không mong đợi, anh có thời
gian để sống một mình như anh thích – ý tưởng này làm cho đầu óc anh sảng
khoái.

Điểu đi ngang qua khuôn viên bệnh viện dài và rộng như một sân bóng đá.

Giữa đường, anh quay lại và nhìn lên tòa nhà mà anh vừa bỏ lại đứa con đầu
lòng của mình, một đứa bé đang kề bên cái chết. Tòa nhà khổng lồ, dáng dấp
uy nghĩ, giống như một pháo đài. Lấp lánh dưới anh mặt trời đầu hạ, tòa nhà
khiến cho con anh đang khóc yếu ớt trong một góc tăm tối của nó có vẻ tầm
thường hơn một hạ cát.

Tôi sẽ làm được cái gì nếu ngày mai tôi trở lại? Tôi có thể lạc trong mê cung

của pháo đài hiện đại này và thơ thẩn như kẻ mất hồn. Có thể tôi không bao
giờ tìm thấy cái chết của mình hay có lẽ đứa bé đã chết. Ý niệm này đã giải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.