MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 48

thuộc nằm lòng.” Chàng trai nói một cách hãnh diện và cười toe như tự chế
giễu mình khiến cho Điểu nghi ngờ vào cặp mắt của mình.

“Em có vẻ đơn giản quá phải không thầy?”

“Không, không quá đơn giản đâu.”

“Thật là thú vị nghe thầy nói vậy. Bây giờ thì, thưa thầy, em sẽ gặp lại thầy

sau. Thầy hãy quan tâm đến sức khỏe: trông thầy có vẻ hơi xanh xao!”

Khi leo lên cầu thang, Điểu nghĩ: cái anh chàng này khi ra đời sẽ xoay sở

cuộc sống khôn ranh hơn mình bây giờ hàng ngàn lần, ít nhất cậu ta cũng
không đi thơ thẩn với những đứa con chết trên tay mình vì chứng thoát vị não.
Nhưng trước mặt học sinh, anh đã từng đóng vai trò một nhà đạo đức kỳ quặc
kia mà!

Điểu chăm chú nhìn vào văn phòng khoa Anh ngữ và nhận ra chỗ cha vợ

ngồi. Trên cái bao lơn nhỏ trải dài từ góc xa của căn phòng, vị giáo sư ngồi sụp
trong chiếc ghế quay bằng gỗ sồi, nhìn ra một phần khuôn cửa sổ mở. Văn
phòng của giáo sư mang dáng dấp một phòng họp, rộng hơn và sáng hơn
những cơ sở Anh ngữ ở trường đại học mà Điểu tốt nghiệp. Cha vợ Điểu luôn
luôn nói (ông vẫn bóp méo câu chuyện như một trò đùa ưa thích về mình) rằng
cách đối xử mà ông nhận được ở trường đại học tư này bao gồm những thuận
lợi chẳng hạn như cái ghế quay, là tốt hơn một cách không thể so sánh được
với những cái mà ông đã có được ở trường Đại học Quốc gia: Điểu có thể thấy
rằng những điều ông nói không hẳn là hoàn toàn đùa cợt. Dẫu ánh mặt trời có
gắt hơn thì chiếc ghế quay cũng có thể dời lui lại hay bao lơn được che bằng
một tấm bạt, một trong hai việc.

Nơi cái bàn rộng gần cửa sổ, ba thầy phụ giảng trẻ tuổi, mặt mày bóng lưỡng

hồng hào, đang ngồi uống cà phê, rõ ràng là sau giờ ăn trưa. Cả ba người Điểu
đều biết mặt: những sinh viên danh dự lớp đàn anh của anh ở đại học. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.