MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 49

không vì rượu chè mà bỏ thi thì chắc chắn anh cũng theo đuổi nghề nghiệp như
họ.

Điểu gõ và cánh cửa mở, bước vào phòng và chào ba bậc đàn anh của mình.

Sau đó, anh đi ngang qua phòng đến bao lơn. Cha vợ anh xoay người lại nhìn
anh khi anh bước tới gần, đầu ông ngửa ra sau để giữ thăng bằng thân mình
trên chiếc ghếNhững thầy phụ giảng cũng nhìn theo, cả ba cùng nở nụ cười
bâng quơ. Thật sự họ xem Điểu như một hiện tượng hiếm hoi nào đó, nhưng
đồng thời anh cũng là người ngoài, vì vậy không phải là một đối tượng đáng
quan tâm. Cái nhân vật đặc biệt, kỳ quặc đó đã không hiểu vì sao dấn thân vào
thế giới rượu chè be bét và cuối cùng bỏ thi tốt nghiệp – đại loại như thế.

“Chào thầy ạ!” Điểu thưa theo thói quen đã có trước khi cưới con gái ông

già. Cha vợ anh xoay người trên chiếc ghế, đối diện với anh, những con quay
bằng gỗ kêu cót két dưới sàn, và chỉ cho Điểu chiếc ghế xoay có hai tay tựa
dài.

“Đứa bé sinh rồi à?” Ông hỏi.

“Dạ, đứa bé đã sinh...” Điểu co rúm người lại để nghe tiếng nói the thé của

mình quặn lại trong miệng, và anh nín thinh. Sau đó, anh tự buộc mình kể luôn
một mạch sự việc: “Đứa bé bị chứng thoát vị não, bác sĩ cho biết nó sẽ chết
vào ngày mai hay ngày kia, còn mẹ nó thì khỏe!”

Làn da màu kẹo bơ cứng trên khuôn mặt khoáng đạt giống sư tử của vị giáo

sư hoàn toàn biến thành màu đỏ son. Ngay cả hai bọng mi mắt cũng biến sắc
như thể máu đang thấm qua. Điểu cảm thấy mặt mình cũng thay đổi sắc diện.
Anh lại nhận ra tất cả nỗi cô đơn và không nơi nương tựa mà anh đã có từ lúc
hừng đông.

“Thoát vị não. Con đã thăm đứa bé rồi chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.