MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 50

Điểu khám phá ra một ẩn ý trong tiếng nói của vợ anh ngay cả trong giọng

nói khàn khàn của vị giáo sư và dù thế nào nó cũng khiến anh nhớ nàng.

“Dạ, con đã thăm rồi. Đầu nó băng kín, như nhà thơ Apollinaire.”

“Như Apollinaire....... đầu băng kín.” Vị giáo sư cố nói theo cách giễu cợt

riêng của mình như thể có cân nhắc. Khi ông lên tiếng, cốt không nhắm nhiều
vào Điểu như nhắm vào ba người phụ tá: “Vào tuổi của chúng tôi bây giờ, khó
mà nói chắc rằng sống trên đời này là tốt hơn không được sinh ra.” Ba chàng
thanh niên cố nén cười nhưng lại nghe rõ tiếng: Điểu quay lại và chăm bẵm
nhìn họ. Họ nhìn lại và vẻ điềm tĩnh trong ánh mặt của họ hàm ý họ chẳng phải
là kẻ cuối cùng ngạc nhiên về chuyện một anh chàng kỳ quặc như Điểu lại gặp
phải cái tai nạn lạ lùng ấy. Điểu hậm hực nhìn xuống đôi giàu dính bùn của
mình. Anh nói: “Con sẽ gọ lại cho ba khi công việc hoàn tất.”

Vị giáo sư nhẹ đu đưa chiếc ghế ông đang ngồi, không nói một lời. Điểu bất

chợt nghĩ rằng có lẽ cha vợ anh đang cảm thấy hơi ghê tởm sự thoải mái mà
chiếc ghế quay thường mang lại cho ông.

Điểu cũng lặng im không nói. Anh cảm thấy mình đã nói hết mọi điều cần

nói. Còn đối với vợ, liệu đến lúc cần phải nói thì anh có thể thổ lộ điều bí mật
ấy một cách đơn giản và rõ ràng như thế không? Không thể được! Lúc ấy sẽ là
những giọt nước mắt, hàng tá câu hỏi, những lời nói huyên thuyên vô bổ, cổ
họng đau thắt và đầu óc nóng bừng, cuối cùng những sợi thần kinh đang gào
thét sẽ là sợi dây thừng trói buộc Ông và Bà Điểu.

Cuối cùng Điểu nói: “Tốt hơn là con phải trở về, còn những giấy tờ phải ký

ở bệnh viện.”

“Mong con vượt qua cơn khốn khó.” Vị giáo sư vẫn ngồi yên trên ghế. Điểu

đứng dậy, cảm thấy thật may mắn khi không bị cha vợ bắt ngồi lại lâu hơn. Vị
giáo sư nói: “rong bàn giấy có chai whisky, con mang nó theo đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.