MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 61

“Ông ta đang làm gì thế? Phải chăng thân hình ông được coi như là bọc một

lớp vảy hay ông đang mặc một chiếc áo giáp giống những kỵ sĩ thời Trung
cổ?”

“Em nghĩ là vảy,” Himiko đáp. “Trông màu sắc xanh lục của chúng thì

giống vảy nhiều hơn. Ông ta chính là thần Plague! Thành tích xuất sắc nhất của
ông ta là tiêu diệt nhưng con dân Ai cập cao tuổi nhất!”

Điểu không hiểu nhiều về Thánh kinh, có lẽ đó là cảnh tượng trong thiên

Exodus. Nhưng dù thế nào thì đôi mắt và cái miệng của sinh vật này cũng có
vẻ kỳ cục độc địa. Đau buồn, sợ hãi, ngạc nhiên, mệt mỏi, cô đơn – ngay cả nụ
cười hàm ẩn trong đôi mắt đen như than và cái miệng rồng.

“Ông ta cũng chẳng trơn tru gì!” Himiko lên tiếng.

“Em thích người có vảy à?”

“Chắc chắn rồi. Và em thích tưởng tượng mình sẽ có cảm giác như thế nào

nếu chính mình là linh hồn của thần Plague.”

“Có lẽ nói không ngoa, mắt và miệng em bắt đầu giống ông ta rồi đó.” Điểu

liếc nhìn miệng của Himiko.

“Thật là đáng sợ, phải thế không anh? Bất cứ khi nào em có cảm giác sợ hãi,

rằng thật là tồi tệ làm sao nếu em làm cho một ai đó phải sợ – đó là cách đền
bù về mặt tâm lý mà em có được. Anh có nghĩ rằng anh đã làm người khác sợ
như anh đã từng sợ trong đời anh không?”

“Anh đang tự hỏi như thế. Anh phải nghĩ về điều này đã.”

“Anh phải biết rằng có lẽ đó không phải là điều mà anh có thể nghĩ đến

được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.