MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 82

trở thành mối phiền toái kinh khủng. Anh khép mình như một con rùa rụt đầu
và tứ chi vào mai để tự vệ trước sự tấn công.

“Chào Điểu!” Người bạn lên tiếng: đối với bạn bè, cái tên tục vẫn có giá trị

trong bất kỳ hoàn cảnh nào. “Tôi điện thoại cho anh từ tối qua nhưng không
gặp. Vì thế tôi nghĩ mình phải đến…”

“Có chuyện gì vậy?” Điểu hỏi, không mấy niềm nở.

“Anh đã nghe tin gì về ông Delchef chưa?”

“Tin gì?” Điểu hỏi lại, mơ hồ cảm thấy e ngại. Ông Delchef là tùy viên công

sứ của một nước cộng hòa xã hội nhỏ miền Balkan và là trợ giáo của nhóm
nghiên cứu.

“Cụ thể là ông ta đã ở với một cô gái Nhật và không trở lại tòa công sứ. Họ

nói đã một tuần nay rồi. Tòa công sứ muốn giữ kín nội bộ và tìm ông Delchef
về, nhưng họ chỉ mới đến đây một thời gian ngắn và lại thiếu người. Cô gái
sống trong khu ở chuột tồi tàn nhất ở Shinjuku, vào đó giống như một bát quái
trận đồ, và chẳng có ai trong tòa công sứ rành đường sá đủ để đi tìm người lạc
trong đó. Chúng ta sẽ đến đó: tòa công sứ yêu cầu nhóm nghiên cứu giúp đỡ.
Dĩ nhiên là chúng ta phải giúp, dù sao chúng ta cũng chịu một phần trách
nhiệm cho tất cả những gì đã xảy ra…”

“Trách nhiệm à?”

“Ông Delchef gặp ả ở quán rượu mà chúng ta đưa tới sau buổi họp, quán

Pullman Car ấy mà.” Anh bạn của Điểu khúc khích cười. “Anh còn nhớ cô
nàng nhỏ con, kỳ lạ, mặt trát đầy phấn không?”

Điểu nhớ ra cô gái ngay, một cô gái nhỏ con, kỳ lạ, mặt trát đầy phấn.

“Nhưng cô ả không nói được tiếng Anh hay bất cứ thứ ngôn ngữ Slave nào, mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.