MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 85

nếu vượt được qua cơn nôn thì tốt hơn nhiều. Mong rằng cái bụng không làm
cho cái đầu phải nghĩ ngợi về nó, Điểu cố đặt đoạn văn anh đang đọc vào trong
một ngữ cảnh. Nhân vật chính nằm đâu đó trên bãi biển và rồi bước vào một
cuộc bơi khác. Khi chàng quay về khách sạn thì nhận được một bức điện của
người yêu – đã chạy theo anh chàng đấu bò trẻ tuổi – mà chàng đang mong
đợi. Điểu cố nhớ nội dung bức điện: ANH CÓ THỂ ĐẾN KHÁCH SẠN
MONTANA Ở MADRID KHÔNG? EM ĐANG GẶP RẮC RỐI. BRETT.

Vâng, bức điện đó nghe ra có lý. Và anh nhớ lại nó một cách dễ dàng. Đó là

một điềm lành, vì trong tất cả những bức điện mà anh đã đọc, bức điện này
thống thiết nhất. Tôi sẽ vượt qua cơn buồn nôn – một lời cầu nguyện hơn là
một suy nghĩ. Điểu tiếp tục xây dựng lại ý nghĩ gián đoạn: nhân vật chính lặn
sâu vào lòng biển với đôi mắt mở to và trông thấy một cái gì đó màu xanh
đang rỉ ra theo đáy biển. Nếu nó nôn ra ở đoạn văn này, tôi sẽ kiềm nó lại. Đó
là một câu thần chú. Điểu tiếp tục: “Tôi” bước lên bờ, quay về khách sạn và
nhặt bức điện của anh ta. Lúc ấy Điểu nhớ lại bức điện: ANH CÓ THỂ ĐẾN
KHÁCH SẠN MONTANA Ở MADRID KHÔNG? EM ĐANG GẶP RẮC
RỐI. BRETT.

Nhưng nhân vật chính đã rời bãi biển, chẳng nói lấy một lời về chuyện bơi

dưới nước với đôi mắt mở to. Điểu ngạc nhiên, phải chăng anh đang nghĩ về
một quyển tiểu thuyết khác của Hemingway? Hay một cảnh trong tác phẩm
của tác giả khác? Sự nghi ngờ khiến câu thần chú mất linh nghiệm và Điểu lạc
giọng. Một mớ bầy nhầy trào lên cổ họng anh, lưỡi anh phồng lên cho tới lúc
nó muốn bật ra khỏi miệng. Đối diệnhàng trăm cái đầu tỉnh táo, Điểu ngước
mắt lên cười. Sự lố bịch kéo dài năm giây, nỗi im lặng tuyệt vọng. Thế rồi
Điểu sụm xuống, mấy ngón tay vươn ra như con chàng hiu cố bám lấy thân cây
khi mắc lụt, anh rên lên một tiếng và bắt đầu nôn. Điểu nôn như một con mèo
mắc xương, cổ vươn ra thẳng đuột. Ruột gan anh như đang bị vắt cho khô rốc:
trông anh giống như một con quỷ ốm đói đang quằn quại dưới chân ông vua
khổng lồ xứ Deva. Điểu hy vọng ít nhất mình cũng đạt được chút khôi hài
trong cách nôn mửa của mình, nhưng thực tế thì nó chỉ là một trò cười. Có điều
là khi cơn buồn nôn lên tới miệng rồi lại dội ngược xuống cổ, anh đã cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.