MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 112

— Em nghĩ rằng con mẹ người Hoa Kỳ đã làm cho nó phật ý điều gì

đó. Tại bàn ăn nó không nói tới con mẹ ấy lời nào hết, vậy mà con mẹ
đó nhìn nó với vẻ mặt hết sức kỳ lạ,

Ngô Văn Lộc đáp vội:
— Có lẽ tại em tưởng tượng đó thôi. Anh chắc không có chuyện gì

phải lo đâu.

Lộc liếc mắt nhìn thấy bà Flavia đang đứng lên khỏi bàn ăn và thong

thả bước về chòi của mình. Mặc dù bà bước đi thật chậm, nhưng Ngô
Văn Lộc vẫn thấy được trong dáng điệu của bà ta có vẻ không được
bình thản cho lắm. Người đàn bà đó thường ngẩng đầu lên cao, tưởng
chừng như bà không chịu nổi cơn nóng bức của buổi chiều ngay hôm
nay, bà đưa tay vuốt lấy tóc nhiều lần. Ngô Văn Lộc còn thấy bà thỉnh
thoảng cau mày đầy vẻ tư lự. Bỗng dưng toàn thể khu trại săn vang lên
đầy tiếng cười đùa náo nhiệt. Lộc phải ngưng đưa mắt theo dõi người
đàn bà Hoa Kỳ để tìm nơi xuất phát những tiếng cười nói chung quanh
đây.

Sau cùng Lộc tìm ra nguyên do hai đứa con trai của anh, Đồng và

Học hiện đang ngồi bên cạnh Paul và Joseph bên ngoài một khoảnh sân
trông. Lộc định thần nghe được tiếng chim rừng trước đây rời rạc,
nhưng bỗng dưng lúc này huyên náo vô cùng. Nhìn kỹ lại, người tài xế
của Jacques Devraux khám phá ra là Paul Devraux đang dùng một lá cỏ
kẹp vào giữa hai ngón tay cái chụm lại đưa lên miệng thổi thành tiếng
chim kêu vang ngoài đó. Joseph cũng đang phùng mang bắt chước Paul
thổi lấy, thổi để, nhưng người thiếu niên Hoa Kỳ chỉ tạo được những
tiếng kêu kỳ quái mà thôi, chính đó là nguyên do khiến hai đứa con của
Lộc ôm bụng cười rũ rượi. Lộc e ngại sự ồn ào của hai đứa con mình sẽ
làm phiền nhiễu Jacques Devraux nên anh vội rời bỏ khu rửa chén,
chạy tới nói với Paul bằng tiếng Pháp.

— Xin cậu Paul đừng làm chúng nó cười nữa, đã tới giờ chúng phải

đi ngủ rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.