MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 140

Trong lúc chờ cho vợ Ngô Văn Lộc châm cà phê và dọn điểm tâm

cho mình, Chuck nhìn cha ái ngại.

— Sáng nay ba có khỏe không? Ba đã hết cơn sốt rét rồi chưa?
Thượng nghị sĩ Sherman đáp nhỏ.
— Sốt rét và rừng đi đôi với nhau con à. Không có gì phải ấm ức về

việc này cả. Tối qua ba đã uống một ít ký ninh và Aspirine để chặn vi
trùng sốt rét rừng xuống rồi.

Mặc dù trên gương mặt của thượng nghị sĩ Sherman ướt đẫm mồ hôi,

nhưng ông ta vẫn cố nheo một bên mắt với con mình khi bưng ly cà
phê đưa lên miệng. Chuck thấy cử chỉ của cha nên anh cũng mỉm cười
đáp lễ. Vừa dùng điểm tâm, Chuck đưa mắt nhìn cảnh vật chung quanh
với tấm lòng đầy thơ thới. Giọt nắng vàng đầu ngày đã khởi sự chiếu
lên sườn đồi cỏ xanh. Các khu rừng chung quanh đây bắt đầu sông
động với các tiếng kêu mừng đón bình minh của chim muông.

— Con nghĩ đây đúng là nơi lý tưởng nhất trên thế giới để săn bắn

phải không ba?

Thương nghị sĩ Sherman gật đầu.
— Thật là một thiên đường cho các tay săn. Nơi này làm cho đàn

ông chúng ta có được cái cảm giác thật sự mình là đàn ông. Con đừng
bao giờ quên là ngày xưa tất cả đàn ông chúng ta ai cũng là thợ săn hết,
và chỉ có những tay thiện xạ mới tồn tại lâu dài mà thôi. Đáng tiếc là
nơi này lại quá xa Hoa Kỳ.

— Đúng vậy ba à. Đời con chưa lần nào con cảm thấy khoái hơn lần

đi săn này hết cả.

Chuck quay người nhìn về phía Jacques Devraux với một chút tị

hiềm dâng lên ánh mắt khi người đàn ông Pháp đi tới, đi lui ra lệnh cho
những người Mọi giúp việc.

— Ba biết không? Con không biết rồi đây con có thể đeo đuổi các

điều mà ba thường nói về chính trị hay không?

Chuck cất tiếng nói với vẻ đăm chiêu tư lự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.