MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 184

SÁU

C

ăn phòng mà Đào Văn Lạt hiện đang có mặt là một căn phòng

nhỏ bên sau nhà in của một tờ báo mà Lạt đang cộng tác tại Hà Nội.
Phòng được trang trí với một vài câu đối Tết treo trên tường. Giữa
phòng là một bàn thờ gia tiên nhỏ, có đèn, có nhang nghi ngút, có cả lư
đồng để xông trầm cúng Tết nữa.

Đào Văn Lạt lúc này đang ngắm nghía thân thể lõa lồ của mình trước

một tấm gương nhỏ, lòng anh chợt dâng lên lâng lâng đau đớn. Lạt
nghe thương mình hơn bao giờ hết. Anh tự hỏi không biết đôi vai gầy
của mình đây có thể gánh vác được trọn cái trách nhiệm lãnh đạo nặng
nề sắp tới đâỳ hay không? Liệu đôi chân mình có thể chống lại nổi các
ham mê xác thịt hay không? Ngọn đèn treo lủng lẳng giữa trần nhà
trong một ngã hẻm tối tăm này tỏa ánh sáng vàng vọt bao lấy hết thân
hình nâu đậm của người đàn ông trông thật mờ ảo. Lạt đưa tay lần
xuống bụng dưới tìm kiếm sự tin tưởng toàn vẹn.

Đào Văn Lạt săm soi gương mặt trong gương. Đôi mắt vẫn đầy vẻ

nhiệt tình, đôi gò má cao cao tuổi trẻ hăng say với cặp chân mày thông
minh, trí thức vẫn còn đó. Đây là khuôn mặt của một người đàn ông hai
mươi bảy tuổi đầu, rất tận tụy với lý tưởng và nhiệm vụ của mình. Đây
là khuôn mặt mà bà Flavia và Joseph Sherman đã nhận ra ngay từ lần
gặp gỡ đầu tiên trong dịp mừng Xuân tại triều đình của vua Khải Định
cách đây năm năm về trước. Bằng đó thời gian đã qua, khuôn mặt đó
cũng có ít nhiều thay đổi, sự đổi thay của thời gian mà thôi. Đào Văn
Lạt đưa tay dò dẫm từng phần trên khuôn mặt của mình và bắt gặp trên
đó những tình cảm hỗn độn, anh tự hào với những vững chắc vô hình
đã hỗ trợ cho mình có được cái quan niệm gánh vác trách nhiệm một
cách đầy nhiệt tình, nhưng rồi Lạt lại lo sợ, lo sợ rồi đây mình sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.