MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 22

HAI

Đ

ứng trên boong tàu, Chuck Sherman đưa mắt nhìn vào đám rừng

rậm dày đặc cây cối chằng chịt chạy dài ra sát lườn tàu. Chuck chợt thở
dài:

— Chao ôi ! Rừng rậm ở đây nếu đem so với rừng Virginia của

chúng ta, thì rừng của mình có vẻ hiền từ quá đi thôi. Joey, chú mày
nghĩ thế nào, nếu như bây giờ hai đứa chúng mình phải đương đầu với
một đàn voi từ trong đám rừng kín mít đó chạy ra? Hay phải đương đầu
với bầy cọp cũng được?

Joseph lơ đãng đáp lời anh:
— Em tưởng mình tới đây đâu phải để săn voi hay săn cọp.
— Phải rồi, mình không phải đến đây để tìm chúng, nhưng ông thần

ơi! Chúng đâu có biết như vậy đâu, phải không? Nếu như chúng lại ra
đây tìm mình với nanh vuốt dài cả thước đó thì ông nên chuẩn bị đem
khẩu súng bắn chim Winchester của ông ra ngay bây giờ đi là vừa.

Joseph gật đầu.
— Thì hẳn vậy.
Trời buổi sáng thật tươi mát, hai anh em Chuck và Joseph Sherman

thức dậy thật sớm để thưởng thức buổi mát trời như thế này. Joseph
ngồi thu người trên cuộn dây thừng cạnh anh mình, nghiền ngẫm cuốn
sách. Nước trên mặt sông đã đổi màu từ xanh sang đục ngầu khi con
tàu tiến sâu vào bên trong cửa sông. Hai bên dòng sông cây cối mọc
chằng chịt. Tại một vài nơi, cây rừng với hẳn ra ngoài bờ sông, la đà
trên mặt nước. Thỉnh thoảng tàu có đi ngang qua vài khu đồng trông, và
hai chàng thiếu niên Hoa Kỳ được dịp thấy một vài người dân bản xứ
ốm yếu, đầu đội nón lá, chăm chú thả câu hoặc đang cần cù làm việc
ngoài đồng. Không mấy ai để ý đến sự hiện diện của con tàu ngoại trừ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.