MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 24

— Sài Gòn là một thành phố sinh đôi. Cách Sài Gòn chừng vài dặm,

người ta xây dựng trên một bãi đất trống một phố chợ gọi là Chợ Lớn.
Tiếng Việt có nghĩa là khu chợ đò khá lớn. Người Trung Hoa lợi dụng
sự tàng tàng của người dân bản xứ để khai thác làm ăn. Hiện tại có gần
hai trăm ngàn người Quảng Đông đang sinh sống, chúng ta có thể đến
đó mua từ một chiếc điếu hút thuốc phiện đến việc mua hẳn một đào
hát nghiêng nước, nghiêng thành nữa cơ.

Viên thuyền trưởng nói một thôi rồi ngưng lại nheo mắt cười với

Chuck để cho chàng thanh niên Hoa Kỳ hiểu thấu đáo ý của mình.

— Ba của các cậu sẽ phải vào Chợ Lớn để mua sắm một vài thứ cần

dùng cho cuộc đi săn của ông ấy. Hai cậu đừng quên nói lại với ba của
hai cậu là khi vào tới Chợ Lớn thì mình phải mặc cả giá hàng cho thật
lực mới được. Đám Tàu ở đó là dân Do Thái ở Á Châu đó.

Chuck nôn nóng:
— Chừng bao lâu nữa thì chúng ta mới tới nơi? Đám rừng này như

chạy dài đến bất tận, biết bao giờ mới dứt?

— Thường thì từ cửa biển vào thì tàu đi mất từ sáu đến bảy tiếng

đồng hồ. Khoảng sông này dài trên dưới sáu mươi dặm. Tiếc rằng rồi sẽ
không còn bao lâu nữa tôi sẽ phải từ giã hai cậu và người cha khả kính
của hai cậu nữa.

— Theo tôi thì coi bộ còn lâu lắm phải không, thưa thuyền trưởng?
Từ đàng xa, thượng nghị sĩ Sherman bước tới, trên người ông vẫn

còn mặc quần áo ngủ.

— Tôi nói ra đây e không phải phép, nhưng thật tình thì chúng tôi sẽ

không bao giờ quên được sự tiếp đãi nồng hậu của quý vị trong chuyến
viễn du này dù mọi người trong gia đình chúng tôi ai cũng nôn nóng
trông cho mau đến nơi.

— Thưa ngài Thượng nghị sĩ, ngài định tìm kiếm gì trong chuyến đi

săn này? Một bộ da cọp để nhồi bông trưng trong phòng khách? Hay
một cặp ngà voi để treo trên tường?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.