MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 26

thuộc tại chỗ, rồi gửi về bên nhà để nhồi bông bên ấy. Những con thú
này sẽ được đem trưng bày tại một khu dành riêng cho các loại thú
hiếm, để dân chúng Hoa Kỳ, những người không có dịp đến tận những
nơi này, có thể đến thưởng lãm được ngay tại thủ đô của của chúng tôi.
Sau này chúng tôi sẽ cử các đoàn khác đến Ấn Độ để săn cọp và voi.
Thuyền trưởng biết không? Tôi còn muốn viện bảo tàng Sherman của
chúng tôi không chỉ nổi tiếng nhất nước Mỹ thôi đâu, nó còn phải được
nổi tiếng nhất thế giới nữa kia.

Viên thuyền trưởng đưa mắt nhìn qua hai người con trai của vị khách

Hoa Kỳ với vẻ dò hỏi.

— Vậy ai là thiện xạ trong gia đình đây?
— Chuck, con trai lớn của tôi là một tay súng cự phách lắm.
Thượng nghị sĩ Sherman vừa nói vừa đưa tay vuốt tóc con.
— Tôi đã truyền dạy hết nghề của tôi cho nó. Mùa thu năm nào

chúng tôi cũng đi săn tại các vùng đồi núi miền West Virginia. Bây giờ
thì nó bắn không thua gì tôi đâu.

Viên thuyền trưởng ngập ngừng nhìn qua Joseph.
— Còn cậu Joseph thì sao? Chắc cũng bắn tài tình lắm phải không?
Thượng nghị sĩ Sherman mỉm miệng cười. Ông cúi người qua song

sắt bên thành tàu, đưa tay gạt tàn điếu thuốc xuống dòng sông đục
ngầu.

— Đối với Joseph thì tôi không đoán chắc là nó có thể so sánh với

anh của nó. Nó có thể bắn thật giỏi nếu như nó muốn, nhưng xem
chừng nó không muốn trở thành một tay súng lỗi lạc cho lắm. Mẹ nó
không quan tâm mấy đến việc săn bắn. Joseph lại nghiêng nhiều về với
nhà tôi hơn. Rồi đây khi chúng tôi nhập cuộc ở Nam Kỳ lần này, chúng
tôi sẽ biết nó giỏi hay dở ngay.

Viên thuyền trưởng liếc nhìn thấy Joseph thỉnh thoảng cắn chặt lấy

môi mình, nhưng rồi bỗng đôi mắt của cậu bé mở thật to, Joseph đưa
tay chỉ về phía trước mũi con tàu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.