MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 250

— Nhưng thật sự họ có biết rõ chương trình hành động của ông

không? Họ có hiểu gì về con đường mà ông đang dẫn dắt họ không?

Đào Văn Lạt nóng nảy đáp:
— Con đường do tôi lãnh đạo sẽ đưa tới Chủ Quyền và Tự Do.
— Họ đâu có ăn được Chủ Quyền, họ đâu có uống được Tự Do và

họ cũng đâu có thể trồng lúa trên sự Tự Do đó được? Họ cần có đất đai,
một thứ mà họ có thể sờ mó hay nhận thức được, bằng không thì họ sẽ
không còn một chút ý chí nào nữa một khi họ đã no đủ.

Gương mặt của Đào Văn Lạt bỗng đỏ bừng lên vì giận dữ, anh phản

đối.

— Lòng trung thành của họ dưới sự lãnh đạo của tôi không thể nào

lay chuyển được.

Người phu xe thở dài chán nản, ông ta rít mạnh hơi thuốc lá rồi đưa

mắt nhìn ra mặt hồ.

— Phải rồi, các tập tục cố chấp khó lòng mà thay đổi được, nhưng

chúng ta phải chiến đấu sự kềm kẹp này bằng những phương tiện tối
tân để thành công. Các hội kín và các nghi lễ cổ truyền không thể làm
gì được để chống lại với súng máy, với bom đạn từ trên không dội
xuống đâu.

Đào Văn Lạt cáu kỉnh hỏi:
— Vậy thì mình phải làm gì?
— Vào khoảng thời gian mà cuộc khởi nghĩa ở Yên Bái bị thất bại,

tôi có tổ chức một cuộc họp với các đại diện của ba nhóm Cộng Sản
khác trên tầng thượng của một cầu trường đông người bên Hồng Kông.

Người phu xe ngừng nói, miệng mỉm cười mơ màng như đang hồi

tưởng lại buổi họp mặt.

— Mặc dù chung quanh chúng tôi lúc đó khán giả la lối ồn ào,

nhưng chúng tôi cũng đã dẹp bỏ được hết mọi dị biệt để tiến tới việc
thành lập một đảng Cộng Sản Việt Nam Thống Nhất.

Đào Văn Lạt châm biếm chen vào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.