MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 47

lứa với tôi. Có thể, tôi không có được cái quan điểm chung với thế hệ
trên trước của mình thì đúng hơn.

Paul đưa mắt nhìn sang chỗ cha anh đang đứng chung với thượng

nghị sĩ Sherman.

— Thí dụ như tôi thường không thể đồng ý được với cha tôi về

những việc mà những việc mà ông ấy thực hiện trên đất nước này.

Joseph bỗng đưa tay kéo chéo áo anh Chuck của mình, đầu hất nhẹ

về phía hai anh em đang đứng không bao xa.

— Anh Chuck này, hãy xem kìa, người đàn ông mà mình gặp lúc ban

chiều trên đường từ khách sạn đến đây hiện cũng có mặt tại đây đó
thôi.

Chuck đưa mắt nhìn theo hướng chỉ cho Joseph và nhận ra gã đàn

ông Pháp ăn vận cũng tượng như những người hiện đang có mặt tại đây
đang trò chuyện với một Pháp kiều khác nhỏ người hơn, nhưng cả hai
đều cùng có đôi mắt thâm quầng như nhau. Joseph quay lại giải thích
với Paul.

— Lúc nãy chúng tôi chứng kiến được cảnh nhiều tội nhân bị đánh

đập thật tàn nhẫn, những người đàn ông kia đã khuyên chúng tôi không
nên bận tâm, thương hại họ làm gì. Y nói tất cả người An Nam đều lười
biếng và không làm nên điều gì hết.

Paul Devraux nhìn sang hai người Pháp một thoáng rồi nhún khẽ vai.
— Y và người đàn ông đang trò chuyện với y là những người tiêu

biểu cho đám chúa ngục ở đây. Hai anh có để ý là cả hai người đều có
cặp mắt thâm quầng như nhau không? Đó là dấu hiệu của những người
nghiền á phiện. Tôi có gặp người bạn đó của hai anh một lần, áo quần
của y lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc phiện. Hình như lão ta là một
viên thanh tra ở các hầm mỏ thì phải.

Nói xong Paul chồm sát vào hai anh em Sherman, giọng trầm xuống.
— Hai người đó dường như không phải chỉ mang mỗi một tật nghiền

á phiện không mà thôi đâu. Khi họ rời khỏi nơi này, chắc chắn hai
người sẽ cùng thả bộ thẳng xuống dưới bến tàu, cuối đường Catinat, đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.