MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 167

Từ lâu tôi đã như con chó đói bị dồn đến chân tường co lưng, quắp đuôi,
hai mắt đỏ ngầu tia máu tuyệt vọng nhìn lên cây gậy đã giơ cao, đớn hèn
bất lực chờ cái giây phút nó sẽ giáng xuống đầu mình. Duy chỉ cầu mong
có một điều là nó đừng đập vụn xương tôi ra, để cho tôi còn bò lê được, còn
ăn được, còn băng bó vết thương được, may ra còn khỏi được.

Đến giờ phút này, cái gậy đã rốt cuộc giáng xuống.

Tôi lại một phen nghiệm thấy được trực giác của mình.

Tôi rã rời đổ xuống dưới gốc cây liễu quế hương, hai tay tôi điên dại vầy vò
lớp vỏ cây đầy gai, lòng bàn tay rách bươm toé máu, dường như tôi làm thế
là để phục hồi lại tri giác, đặng kiểm tra mức độ tổn thương của mình.
- Này, cớ sao ngươi lại nằm đây? - Bỗng nhiên một bóng ma từ trên không
trung lướt tới, đá vào lưng tôi một cái – Hãy đi cầm lấy cái rìu đẵn củi! Sau
cánh cửa nhà các ngươi vẫn có một cái đấy thôi? Trong túi ngươi có sẵn
chìa khoá, mở toang cửa ra mà xông vào. Đại trượng phu đứng trong trời
đất, há có thể chịu được nỗi ô nhục nhường kia ư?!

Tôi ngẩng đầu lên. Bóng ma mặc quan phục nhà Tống, da ngăm ngăm đen,
vóc người lùn béo, mắt phượng mày ngài. Bóng ma khe vuốt chòm râu,
bảo:
- Anh em của ta quyết không bao giờ đớn hèn như nhà ngươi, như đại ca
Võ Nhị Lang có biệt hiệu là “ đinh ba tấc ”, còn quyết liều sống chết với
loài gian phu dâm phụ, huống chi nhà ngươi thân cao bảy thước, sức dài vai
rộng, đường đường một đấng tài trai. Nhà ngươi nín nhịn mối nhục tày trời
đó thì mặt mũi nào nhìn thấy cha mẹ nhà ngươi nơi chín suối?

Cái này có thể thử được đấy! Cái hôm cưới, ở trên tường đã chẳng ngổn
ngang xác chết đó sao? Phải chăng là điềm báo trước?
Nhưng….

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.