MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 181

lên:
- Mẹ kiếp! Máy với chả móc?! Chưa chạy đến trạm máy đã chết dí, thế là
tôi bị treo giò giữa bãi hoang, may mà có anh Chương, anh ấy chạy bộ cả
đêm về dắt ngựa ra mới kéo về được. Nếu không thì cả hai anh em đã bị sói
ăn thịt từ lâu rồi! Đ.mẹ! Không tính cho hai anh em tôi, hai đứa bốn công
thì đừng có trách. Thằng nào tài giỏi đến đây mà lái, đây phải về nông
trường bộ đánh một giấc đã!

Chú Lý nhảy xuống, bỏ máy kéo đấy, phốc lên xe đạp, đạp vèo về chỗ ông
bố có chức có quyền để đánh một giấc. Trong đoàn người ra đồng, tôi bắt
gặp ánh mắt cô nghi nghi hoặc hoặc nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

- Tối hôm qua, anh trở về dắt ngựa đi đấy à? – Cô cười ngượng nghịu.
- Không tôi thì ai vào đấy – Tôi sầm nét mặt, đứng cởi dây cương cho
ngựa.
- Vậy… sao anh không về nhà? – Cô đi theo sau lưng tôi.
- Hừ! – Tôi cười khẩy một tiếng. Từ ngày lấy nhau, tôi chưa từng cười như
thế bao giờ - Hình như trong nhà không chỉ có mỗi mình cô!
Tôi đốp chát một câu thật bình tĩnh, rồi nhảy phắt lên lưng ngựa không
đóng yên, phóng thẳng về chuồng.
Từ đó về sau, cô bắt đầu nói với tôi bằng một giọng nửa quan tâm nửa trách
móc. Anh muốn hiểu sao cũng được, song dẫu sao thì nghe ra cũng có phần
dễ chịu hơn cái giọng chỉ độc có trách móc. Trước đây cô nói với tôi bao
giờ cũng chỉ rặt một giọng trách móc và chế giễu.

Và cô chăm giặt quần áo cho tôi hơn, có lúc khiến tôi cảm thấy không cần
thiết phải như thế.
- Tôi sống độc thân quen rồi – Tôi bảo với cô – Cô cứ trông người ta, còn
bẩn hơn tôi nhiều ấy chứ!
- Anh quen nhưng tôi không quen! – Cô bắt tôi phải bỏ cái áo choàng bằng
vải bạt dày cồm cộm ra – Cái mồ hôi ngựa đầy người của anh khắm lắm, đi
đến đâu người ta cũng bịt mũi đấy! Lúc nào cũng trông người ta, người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.