MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 182

chết thì anh cũng lao vào chết theo chắc?
Có thể là như vậy!

Cũng từ đó, dẫu tôi có ăn bao nhiêu thì cô cũng không giở cái giọng đe dọa
“định lượng của nhà mình không đủ đâu ” như trước kia nữa.
Bây giờ cô lại khâu giầy cho tôi, đang đột từng mũi kim làm đế. Cô kêu
bận, chính là bận công việc này đây.

Thế nhưng tôi lại cảm thấy bất nhẫn. Việc gì cứ phải lằng nhằng với cô thế
này mãi nhỉ?
- Hương Cửu này – Tôi nằm ngửa trên giường, mắt nhìn thẳng lên trần nhà
– Cô sợ vừa mới cưới đã ly hôn, mang tiếng không hay, thì chúng ta tạm
yên ổn với nhau một năm vậy. Sang năm, cô viết đơn cũng được mà tôi viết
đơn cũng được, chúng ta hợp được thì tan cũng được. Còn lý do, thì bảo là
tình cảm không hợp. Không nữa, thì bảo là người miền Nam, người miền
Bắc tập quán không sao hoà hợp được. Cô thấy thế nào?

Cô không trả lời. Trong gian phòng chỉ còn tiếng kim khâu đế giầy sồn sột.

Một con bọ xít va đánh bộp vào cửa kính, chừng muốn đâm đầu vào đèn,
nhưng lại ngã ngửa trên bệ cửa sổ, cánh đập vù vù.

Loa phóng thanh đã vang lên hiệu kèn tắt đèn, đã mười giờ đêm. Đó là nề
nếp mới có từ ngày “ Cả nước học tập Quân giải phóng ”. Dẫu ở nơi xóm
nhỏ khỉ ho cò gáy này thì giờ giấc ăn làm, nghỉ ngơi cũng nhất nhất chỉ huy
bằng kèn nhà binh cả. Hiệu kèn đã thu vào đĩa hát: kèn báo thức, kèn đi
làm, kèn tan tầm, kèn tắt đèn…..Cô phát thanh của nông trường bộ không
phân biệt được nên thường là đến giờ đi làm thì phát hiệu kèn tan tầm, đến
giờ tan tầm thì lại nổi hiệu kèn báo thức.

Nhưng hôm nay cô phát đúng: kèn tắt đèn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.