MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 67

quay người đi, cô vác hai cây gỗ nhỏ và một cái xẻng. Gió ra sức thổi phần
phật tấm khăn trùm đầu màu xanh trứng sáo của cô. Bộ quần áo màu xanh
bộ đội – màu sắc hợp thời trang nhất lúc ấy - chật căng trên thân hình cô.
Cô cúi đầu đi ngược gió tới chuồng cừu, quẳng các thứ trên vai xuống cái
“rầm” một tiếng đứng dựa vào hàng rào gọi:
- Này, tôi làm ở đây có phải không?
Bên tai tôi lại vẳng lên – “ước gì tao giết được mày chết tươi!”. Giọng nói
xa xăm ấy, giờ đây bỗng ở gần ngay bên cạnh. Đúng thế chính cái giọng ấy,
buông tuồng mà lại nhõng nhẽo. Tôi tủm tỉm cười bước lại đón cô.
- Phải rồi. Nhưng cô mang rui này đến thì bé quá – Tôi đá thử mấy cây gỗ
dưới chân cô – Như que củi thế này thì chống sao được chuồng.
- Kệ nó chứ! Vác cái bé thì nhẹ hơn – Cô bĩu môi, rồi lim dim mắt nhìn tôi.
Tôi chờ đợi căng thẳng. Mấy giây sau cô hít vào một hơi dài:
- Ồ, anh đấy à?
- Phải tôi đây. – Tôi rất mừng là cô vẫn còn nhận ra tôi.
- Sao mà anh lại cũng ở đây? Mấy hôm trước anh làm ở đâu? Sao không
thấy anh nhỉ? – Cô vừa trèo qua hàng rào vào trong chuồng cừu, vừa hỏi
tôi. Tôi đỡ lấy nách cô, giúp cô vượt qua hàng rào. Giữa bầu không khí khô
như rang này, chỉ có dưới nách cô mới thấy ấm áp chút hơi ẩm.
- Làm sao tôi lại đến đây ư? Số phận chúng tôi có khác chi những con cừu
đã đánh số, không về nông trường như thế này thì còn biết đi đâu nữa –
Tôi cố kìm nén nỗi vui mừng và phấn khởi vụt lóe lên, nhưng bất giác lại
hóa ra lắm lời - Đội lao cải chẳng phải vẩn có nguyên tắc đâu gửi đến thì lại
trả về đấy mà lị, nông trường này đưa tôi đi lao cải, cho nên được thả ra thì
lại trở về nông trường này. Suốt mùa đông tôi chăn cừu ở trên núi, hôm kia
mới về đây. Thế còn cô sao lại đến đây?
- Chà, anh biết chăn cừu à? Giỏi thật đấy! – Cô đứng trong chuồng cừu, lấy
tay vuốt lại quần áo, nhặt những cọng cỏ khô dính trên người. Cái kiểu ưa
sạch sẽ gọn gàng chi ly tỉa tót này thật đúng chỉ phụ nữ mới có. Chắc hẳn
mắt tôi có ánh lên những tia khác thường nhưng tôi vẫn nói bằng giọng tỉnh
khô:
- Hề hề! Cái gì mà tôi chẳng làm được? Từ năm 57 đến giờ, mười tám năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.