MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 122

Nguyên Hạo chắp tay sau lưng đến bên bàn đọc sách, ánh mắt hướng

đến tờ giấy được đặt ngẫu nhiên trên đó, nghiêng đầu nhìn, môi hơi mím
lại:

- Lục huynh, tại hạ đoán không lầm thì đây hình như là toa thuốc bổ

dạ dày đúng không?

Lục Tử Kỳ cười nói:

- Đúng vậy, không ngờ Nguyên huynh cũng thông hiểu y lý.

- Không dám nói là thông hiểu, chỉ gọi là biết chút ít. – Nguyên Hạo

lại nhìn kỹ: - Nhưng theo thiển kiến của tại hạ, Lục huynh nên thêm một vị
thuốc, vừa không ảnh hưởng đến hiệu quả thuốc, vừa có thể làm cho nó dễ
uống hơn.

- Ồ? Vậy thì còn gì bằng! Nguyên huynh không biết đấy thôi, vị của

thang dược trà này quả là khó uống. Mỗi lần uống, tại hạ đều không khỏi
nghĩ vị đại phu lê toa thuốc này chắc có gì không hài lòng với tại hạ, nhưng
không dám nói ra, đành dùng cách này để răn đe. Vì vậy, hai ngày nay tại
hạ tự nghiêm khắc xem lại bản thân.

Nguyên Hạo cười lớn:

- Tuy tại hạ chỉ đến quý huyện mới vài ngày, nhưng đã mắt thấy tai

nghe bách tính ngưỡng mộ, kính phục Huyện lệnh Lục đại nhân, làm sao có
ai đó không hài lòng cơ chứ?

Lục Tử Kỳ đưa sách cho Nguyên Hạo, lắc đầu nói:

- Nguyên huynh nói không đúng rồi, là quan phụ mẫu một phương,

phải có trách nhiệm với bách tính nơi đó, đấy là phận sự, nào dám nói đến
ngưỡng mộ, kính phục? Huống hồ, làm việc thận trọng nhưng cũng khó
tránh khỏi sai sót, sao dám đảm bảo vừa ý tất cả mọi người?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.