MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 306

Không biết bao lâu, trước mắt chỉ còn là một khoảng trắng. Trong

khoảng màu trắng này có bốn đốm đen nhỏ đang đứng lặng lẽ.

- Họ là ca ca của nàng, tẩu tẩu của nàng và hai cháu của nàng. Họ chết

rồi, đến địa phủ chuyển kiếp đầu thai rồi. Nàng như vậy, có phải muốn họ
không đi được, chỉ có thể ở lại đây làm cô hồn dã quỷ không?

- Chết rồi ư?... Người đang khỏe mạnh sao lại chết chứ?... – Đưa tay

hứng hoa tuyết như tơ liễu, nàng cười khì khì: - Thế nên ta nói đây là giấc
mơ. Chỉ có trong mơ mới có tuyết đẹp như vậy, sạch như vậy… Mùa đông
ở chỗ chúng ta rất hiếm khi có tuyết rơi. Cho dù rơi cũng không lập tức phủ
kín mặt đất. Thực ra chẳng khác mưa nhiều lắm.. Ta nhớ có một lần nhất
định đòi xem tuyết, xem tuyết thật sự, cha mẹ không can được ta, đành phải
đưa ta đến Cáp Nhĩ Tân. Tuyết ở đó rất đẹp. Giờ giống hệt như… năm đó,
năm ta mười hai tuổi…

- … Nàng… Rốt cuộc nàng đang nói gì thế?

- Cho huynh biết một bí mật nhé. Ta chưa từng nói với ai đâu. Đến cả

Đông Thanh cũng không biết. Ta vốn muốn nói cho Đông Thanh đầu
tiên… có điều dù gì cũng là trong mơ, không sao cả… - Nàng kiễng chân
lên, làm ra vẻ thần bí kề sát bên tai người đó: - Ta không phải là người của
thời đại này. Ta là người Thượng Hải đến từ hơn một nghìn năm sau, là
người vượt thời gian đến sau một giấc ngủ mơ hồ. Tống Tiểu Hoa thật sự
đã chết lâu rồi. Chết sớm hơn mấy người thân này của nàng ấy mấy tháng
rồi… Giờ thật tốt. Cuối cùng cả nhà họ đoàn tụ rồi…

- Nàng mau tỉnh lại cho ta. Nàng nghe thấy không?

- Ta cũng muốn tỉnh lại… Giấc mơ này mơ quá lâu rồi, không chỉ

mười ngày mà sắp bốn tháng rồi… nhưng ta vẫn không tỉnh lại được. Làm
thế nào cũng không tỉnh lại được. Làm thế nào đây?...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.