MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 361

Tống Vô Khuyết quả nhiên không hổ là con chó chăn dê chăn ngựa

trên thảo nguyên. Vừa tròn sáu tháng mà đã trưởng thành, thân thể uy
phong lẫm liệt, ngồi xổm đầu ngẩng cao giống như vua sư tử lông đen vậy.

Hôm Lục Tử Kỳ và Tống Tiểu Hoa vừa về đã có một người một chó

đứng ở đầu tường mang đến bất ngờ.

Chỉ có điều đối với Tống Tiểu Hoa đó là niềm vui bất ngờ, còn đối với

Lục Tử Kỳ thì đó là kinh hãi.

Xa cách mấy tháng, Lăng Nhi không lớn lên là bao, vẫn như nắm xôi

nhỏ đáng yêu.

Nhưng Tống Vô Khuyết thì như thay xương đổi cốt, từ một chú chó

đen lông ngắn bình thường đã trở thành một con chó lớn lông dài mang uy
phong vương giả. Bộ lông đen nhánh đó, cái nhìn coi thường thế gian đó,
đặc biệt trông nó lớn đến gấp hai lần con ngựa non, thật sự khiếp người ta
vừa nhìn đã yêu thích, không thể rời mắt, vừa nhìn liền toát mồ hôi lạnh,
chân tay mềm nhũn,

Cảm giác đầu tiên là của Tống Tiểu Hoa, còn cảm giác thứ hai là của

Lục Tử Kỳ lúc đó.

Ai cũng bảo chó hiểu tính người nhất. Điều này ngẫm lại quả không

sai. Con chó của Lục gia hiểu rõ tâm tư mọi người. Chẳng hạn nó biết ai sợ
mình, thi thoảng lại giễu võ dương oai dọa một chút.

Lục Tử Kỳ cảm thấy tên tiểu tử kia đúng là không có “nhân tính”,

hoàn toàn không niệm tình rốt cuộc ai đã làm cho nó chiếc giường đầu tiên,
ai đã trông nó đêm đầu tiên ở cái nhà này, ai đã không ngại vất vả làm cho
nó một ngôi nhà gỗ xinh đẹp như thế...

Nhìn rồi, nó lại quay người đi tiếp tục trò chơi nghích tuyết của

“Nhóm huynh đệ nhân cẩu”. Lục Tử Kỳ thở dài ai oán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.