- Ồ… Thiếp hiểu rồi. – Lúc này tâm trạng Tống Tiểu Hoa rất vui, ngồi
xuống bên thành bể vỗ nhẹ đầu chàng: - Rất có nguyên tắc! Thể hiện rất
tốt!
Lục Tử Kỳ dở khóc dở cười:
- Sao nàng lại bê mỳ chạy vào phòng tắm ăn?
- Vì muốn cùng chàng ăn bát mỳ này.
- Tại sao? Ta không đói mà.
- Dù là ăn một miếng, ăn một sợi mỳ cũng là ăn. – Tống Tiểu Hoa
nghiêm túc hiếm có: - Chàng còn nhớ buổi tối ly biệt đó không? Thiếp đã
làm một bữa bánh chẻo.
- Đương nhiên ta nhớ. Bánh chẻo đó đều đặn nặn ngắn và nhỏ, nàng
đã mất rất nhiều công sức.
- Chàng có biết tại sap thiếp phải cầu kỳ như vậy, hơn nữa còn không
cho chàng giúp không?
- Ta hỏi rồi nhưng nàng không chịu nói cho ta biết.
- Vậy giờ chàng nghe cho kỹ nhé. – Tống Tiểu Hoa chọn sợi mỳ dài
trong bát gắp ra: - Bát mỳ này cũng là thiếp tự tay làm. Mỗi sợi mỳ trong
đó đều dài và dai. Ý là thời gian chúng ta bên nhau sẽ rất dài, rất dài.
Lục Tử Kỳ đột nhiên hiểu ra:
- Thế nên bánh chẻo khi ly biệt đó nghĩa là hy vọng thời gian chúng ta
xa nhau sẽ…
- Rất ngắn, rất ngắn.