Hai giọng nói đồng thanh vang lên, một trong trẻo, một dứt khoát cùng
vui vẻ hòa trong làn khí nước lờ mờ, không gian và đất trời như hòa chảy
cùng nhau.
- Dao Dao! Từ nay về sau, chúng ta sẽ không chia xa nữa.
- Vâng. Dù sao làm bánh chẻo cũng mệt chết đi, đời này thiếp không
muốn làm bánh chẻo lần nữa đâu.
Lục Tử Kỳ thôi cười:
- Bát mỳ này, chúng ta mỗi người một nửa nhé.
- Thôi đừng. Giờ chàng lại không đói, hơn nữa sắp đi ngủ rồi, cẩn thận
kẻo dạ dày lại khó chịu. Ăn một sợi là được rồi.
- Nàng nấu thơm như vậy làm ta thấy đói rồ. Hơn nữa. dạ dày của ta
không yếu như thế đâu, sớm thành bức tường đồng thép rồi.
Tống Tiểu Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu trịnh trọng:
- Được rồi. Dù sao lát nữa cũng phải vận động. Coi như nạp năng
lượng bổ sung. Đừng để đói lả kiệt sức lại than.
- …
Thế là hai người một ngồi xổm bên bể nước, một ngồi trong bể lặng lẽ
cùng ăn tô mỳ.
Vừa ăn xong, Tống Tiểu Hoa không thể chờ đợi nói:
- Đông Thanh! Chàng đứng dậy đi.
Lục Tử Kỳ sững người, vô thức co rúm lại:
- Làm gì?