MỘT QUAN ĐIỂM VỀ SỐNG ĐẸP - Trang 267

Tôi thích nói láo hơn là nói thực. Tôi thích nói láo mà không thận trong hơn
là nói láo mà thận trọng. Không thận trọng tức là rất yêu quí độc giả đấy.

Tôi rất tin một người ngốc mà không giữ gìn lời nói chứ không dám tin một
vị luật sư.

Tôi cho rằng tạp chí tốt nhất là thứ bán nguyệt san. Không cần phải là một
cuốn sách chân chính, cứ hai tuần một kì chiêu tập một số người, hội họp
với nhau trong một căn nhà nhỏ, mỗi người tùy ý bàn phiếm khoảng hai
giờ, mà độc giả là người bàng thính. Như vậy cùng bằng một cuộc dạ đàm
tuyệt vui.

Tôi rất thích cùng với hai ba bạn tri kỉ lại một quán cơm nhỏ ăn uống với
nhau, mà rất ghét dự một bữa thịnh yến với các phú ông hoặc các nhân vật
quan trọng. Trong quán nhỏ đó, vừa ăn uống, vừa bàn phiếm, trào lộng,
thậm chí rượu đổ, chén vỡ, cái vui đó, các khách sang trọng trong bữa tiệc
không hưởng được mà cũng không mơ tưởng được.

E– THẾ NÀO LÀ ĐẸP?


Trong văn học cũng như trong vạn vật, cái đẹp tùy thuộc sự biến đổi và
động tác, mà cơ sở của nó là sự sống. Cái gì sống thì luôn luôn biến đổi và
động tác, thì tự nhiên đẹp. Làm sao có thể có những qui tắc trong văn học
được khi ta thấy núi cao, hang thẳm, suối trong đều có một vẻ đẹp kì dị,
trang nghiêm gấp bao nhiêu lần những con kinh đào, mà những cảnh thiên
nhiên đó có kiến trúc sư nào tính toán, xây dựng nên đâu? Tinh tú là cái văn
của trời, núi cao sông lớn là cái văn của đất. Gió thổi, mây trôi mà trên trời
trải ra một bức gấm; sương rơi, lá rụng mà mặt đất khoác vào một chiếc áo
mùa thu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.