MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Trang 11

- Cậu Mẫn , việc con nhờ cậu nói với mẹ , tới đâu rồi ?
Ông Mẫn nhún vai ra vẻ bất lực.
- Con thừa biết là sẽ như thế nào rồi mà . Tính cậu từ xưa tới nay nóng nảy
, cọc cằn , nói năng thì lại khô cứng như cục đất ngoài vườn mỗi ngày cậu
làm việc vậy .Cậu không có tài thuyết phục người khác tuyệt vời như con
dâu.
Đôi môi đẹp của Vi Bình xệ xuống :
- Biết cậu như vậy hồi nãy không thèm cho cậu ăn mứt dâu đâu.
Bà Hạ ngừng tay , hết nhìn cậu em trai Lân Mẫn rồi lại nhìn cô con gái Ti
Ti , bà không ngạc nhiên lắm vì cách nói chuyện như bạn bè của cậu cháu
nó cháu nó từ xưa tới nay , song ít khi nào bà lại thấy thái độ của hai người
có vẻ quan trọng như vậy . Bà vờ như khó chịu :
- Hừm , hai cậu cháu này , làm cái gì vậy , đứng trước mặt tôi nói chuyện
như gõ trống đình , tưởng tôi điếc hay sao chứ ? Có chuyện gì cứ nói phứt
ra đi , còn rào đón làm gì nữa !
Vi Bình bước đến ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.
- Mẹ à , chuyện cũng không quan trọng lắm đâu , con quyết định rằng sau
kỳ hè này con sẽ không lên thành phố học nữa.
Bà Hạ triù mến nhìn cô gái gái :
- Ti Ti à , tính tình con lúc nào cũng vội vã sốc nổi , mẹ nghĩ việc quan
trọng đến tương lai như thế con không nên quyết định trong tích tắc như
vậy.
- Mẹ . . . - Vi Bình kéo dài giọng hờn dỗi - Chẳng lẽ mẹ không thích con ở
cạnh mẹ mãi sao ?
Lúc trước trong những lá thư viết con , mẹ bảo rất nhớ con và muốn nhìn
thấy con kia mà ?
- Mẹ có nói là mẹ quên con đâu nhưng con mới học chưa được một năm ,
còn bốn năm nữa mẹ muốn con phải học cho hết , mẹ không muốn việc học
hành con bị dở dang . Giấc mơ lớn nhất của mẹ và đồng thời cũng là trăn
trối của ba con trước lúc chết là phải lo cho con ăn học thành tài.
Vi Bình chu miệng :
- Nhưng con chán ngấy suốt ngày phải ngồi bên cây dương cầm dạo đi dạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.