Dạ Thủy
Một Thời Để Yêu
Chương 2
Bà Lan Hằng hác dịch hỏi vị giáo sư hàng ngày đến luyện nhạc cho Vi
Bình :
- Sao ! Bà bằng lòng nó không ?
Không hề bất mãn trước thái độ hống hách của bà ta , bà giáo sư ôn tồn :
- Thưa bà ! Hôm nay cô ấy đàn hay lắm.
Bà Lan Hằng vẫn không vừa :
- Tôi thấy tiếng đàn của nó không truyền cảm bằng mọi khi , bà làm ơn chỉ
lại kỹ lưỡng dùm cho.
- Thưa bà ! Tôi thây hôm nay cô ấy chơi khá lắm chứ !
- Tôi nghĩ với một người như nó , chuyện đó chắc không bao giờ có thể xảy
ra , bà nghĩ thế nào mà nhận xét về nó một cách vội vàng như vậy ?
Vi Bình không thể chịu đựng được cuộc đối thoại giữa bà cô nàng và vị
giáo sư , nàng nhìn đăm đăm người cô đang đứng trước mặt . Một gương
mặt kênh kiệu khó ưa , nàng muốn nói thật nhiều nhưng không hiểu sao chỉ
thốt được một câu :
- Cô nói đúng , cháu không có cái diễm phúc đó.
- Bà Lan Hằng kiêu kỳ ngắm Vi Bình từ đầu đến chân :
- Phải , con nói phải , con không thể nào làm được điều đó , với gương mặt
lúc nào cũng có vẻ ảm đạm như đưa đám của con , cô tin rằng thành công
không thể đến với con được.
Rồi quay sang vị giáo sư đang đứng bối rối nghe hai cô cháu đang trôi đổi
cảm nghĩ , bà Lan Hằng giải thích :
- Khi mẹ nó đưa nó lên đây nhờ tôi lo cho nó ăn học , tôi nghĩ rằng sau này
nó có thể làm rạng danh mẹ nó và đồng thời tôi cũng rạng rỡ theo , nhưng
không ngờ sự xui xẻo đã đến với em dâu tôi một cách bất ngờ , và từ đó nó
học hành không ra gì cả , tối ngày lang thang , thờ thờ thẩn thẩN như người
mất hồn vậy.
Bà giáo sư khoan từ nói :