MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Trang 15

Dạ Thủy

Một Thời Để Yêu

Chương 2

Bà Lan Hằng hác dịch hỏi vị giáo sư hàng ngày đến luyện nhạc cho Vi
Bình :
- Sao ! Bà bằng lòng nó không ?
Không hề bất mãn trước thái độ hống hách của bà ta , bà giáo sư ôn tồn :
- Thưa bà ! Hôm nay cô ấy đàn hay lắm.
Bà Lan Hằng vẫn không vừa :
- Tôi thấy tiếng đàn của nó không truyền cảm bằng mọi khi , bà làm ơn chỉ
lại kỹ lưỡng dùm cho.
- Thưa bà ! Tôi thây hôm nay cô ấy chơi khá lắm chứ !
- Tôi nghĩ với một người như nó , chuyện đó chắc không bao giờ có thể xảy
ra , bà nghĩ thế nào mà nhận xét về nó một cách vội vàng như vậy ?
Vi Bình không thể chịu đựng được cuộc đối thoại giữa bà cô nàng và vị
giáo sư , nàng nhìn đăm đăm người cô đang đứng trước mặt . Một gương
mặt kênh kiệu khó ưa , nàng muốn nói thật nhiều nhưng không hiểu sao chỉ
thốt được một câu :
- Cô nói đúng , cháu không có cái diễm phúc đó.
- Bà Lan Hằng kiêu kỳ ngắm Vi Bình từ đầu đến chân :
- Phải , con nói phải , con không thể nào làm được điều đó , với gương mặt
lúc nào cũng có vẻ ảm đạm như đưa đám của con , cô tin rằng thành công
không thể đến với con được.
Rồi quay sang vị giáo sư đang đứng bối rối nghe hai cô cháu đang trôi đổi
cảm nghĩ , bà Lan Hằng giải thích :
- Khi mẹ nó đưa nó lên đây nhờ tôi lo cho nó ăn học , tôi nghĩ rằng sau này
nó có thể làm rạng danh mẹ nó và đồng thời tôi cũng rạng rỡ theo , nhưng
không ngờ sự xui xẻo đã đến với em dâu tôi một cách bất ngờ , và từ đó nó
học hành không ra gì cả , tối ngày lang thang , thờ thờ thẩn thẩN như người
mất hồn vậy.
Bà giáo sư khoan từ nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.