MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Trang 16

Thưa bà ! Cô ấy học hành rất chăm chỉ.
Bà Lan Hằng vội bảo :
Không đâu bà , nó rên , nó rống , nó lè nhà như thế không thể gọi là âm
nhạc được.
Bà giáo sư cãi lại :
Tôi xin lỗi ! Tôi không đồng ý với bà , tiếng đàn của Vi Bình rất du dương.
Giọng nói của bà Lan Hằng vẫn gay gắt :
Nó giống như tiếng cọ xát khô khan của những trục gỗ quay của khung cửa.
Và không thể chấp nhận sự đối đầu của bà giáo sư , bà Lan Hằng tiếp :
Không hiểu là tôi có nên chấm dứt những buổi âm nhạc vô ích này hay
không ? Chẳng bao giờ nó có thể làm cho tôi rạng danh và không biết đến
lúc nào tôi mới có thể nhờ đến đồng tiền của nó.
Vi Bình buồn bã trã lời :
Con thật không hợp với cái nghề âm này.
Ô ! Tại sao bây giờ cô mới nói , sao lúc trước mẹ cô đem cô giáo lên đây
cho tôi , cô không từ chối đến bây giờ chỉ con vài tháng là tốt nghiệp ra
trường cô lại nói như thế.
Lại một lần nữa , luồng mắt suy tư của bà giáo sư nhìn lên hai cô cháu tự
nghĩ :
"Tại sao hai cô cháu xung khắc như thế lại có thể sống chung hàng ngày
bên nhau cùng trong một mái nhà mà không khổ tâm cho được ? Một người
thì kiêu hãnh , lúc nào cũng lên mặt thầy đời , một người thì giản dị , dễ
thương . Quả là ông trời trớ trêu nên để hai người sống gần nhau . . . Và bà
thở dài thầm kết luận : Vi Bình - Cô gái nhỏ không tiền và hoàn toàn bị lệ
thuộc vào bà cô , khiến cho nàng phải chịu đựng và bị bắt buộc đủ điều"
Bà quả phụ Lan Hằng lại nhìn sang gương mặt bà giáo , chắc đã đoán được
ý nghĩ của bà giáo sư già và không chút ngần ngại , bà Lan Hằng nói một
giọng kiên quyết :
Vi Bình , dù sao đi nữa cô cũng noi cho biết , nếu con không làm cho cô vui
lòng vì tiếng đàn của con , thì cô sẽ ngưng không cho con tập luyệnn ữa.
Cô không muốn tiếp tục tốn tiền cho một đứa dại khờ , không xứng đáng
với lòng tốt của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.