đúng là cái đồ không thức thời”. Nhưng chỉ một lác sau, cậu lại nở nụ cười
khẽ khàng, giơ tay lên vò tóc cô, hất hàm nói: “Đi đi!”
Hứa Thấm cất bước bỏ đi, lúc ngang qua cậu còn nghe thấy lời hẹn:
“Sang tuần gặp!”
Cậu thả cô về, không gây khó dễ cho cô nữa.
Về đến nhà, Hứa Thấm không hề có thái đọ khác thường nào, chỉ nói
bị tắc đường, không mảy may nhắc đến chuyện bị Tống Diệm “quấy rối”.
Nhưng thứ Hai, lại không thấy Tống Diệm đi học.