MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 122

rượu bia khi lái xe, không được cố lái khi đang mệt mỏi bao nhiêu lần đi
nữa, người ta vẫn cứ thích tâm lý ăn may, hoặc có một sự tự tin thái quá,
thậm chí là mù quáng vào khả năng khống chế của bản thân, thế là con
đường này cứ như vậy đi thông đến tận cửa âm phủ.

Ngày cuos cùng, khoa Cấp cứu bệnh viện số Ba tiếp nhận ba người

nạn nhân bị thương nghiêm trọng do tai nạn giao thông. Bác sĩ, y tá của
mấy tổ thi nhau ra trận. Tổ của Hứa Thấm phải mổ cấp cứu đến tận bốn giờ
sáng mới xong.

Hứa Thấm vừa bước ra khỏi phòng phẩu thuật đã bị người nhà nạn

nhân đang kích đọng va phải, khiến eo cô đau đến mức như muốn gãy.

Nguồi nhà bệnh nhân biết được ca mổ đã thành công liền lôi lôi kéo

kéo các nhóm bác sĩ, y tá, vừa khóc lóc nức nở vừa bày tỏ muôn vàn lời
cảm tạ. Hứa Thấm lach sang một bên, cố thoát khỏi đám đông. Vừa trở về
văn phòng, cô thấy gương mặt của y tá mới tới tên Tiểu Đông đang mang
một vẻ dạt dào cảm xúc, thốt lên: “Cảm động quá!”

“Sao thế?” Hứa Thấm thắc mắc.

Tiểu Nam giải thích: “Lúc nãy, người nhà bệnh nhân kia đã quỳ xuống

dập đầu với bác sĩ Lý, luôn miệng cảm ơn rối rít đấy!”

Hứa Thấm cúi xuống, tiếp tục ghi chép: “Có hơi sức như vậy, chi bằng

để bác sĩ Lý trở về nghỉ ngơi sớm một chút thì hơn.”

Tiểu Nam và Tiểu Bắc đã quen với thái độ này, nhưng Tiểu Đông lại

không nhịn được hỏi; “Bác sĩ Hứa, người nhà bệnh nhân có lòng biết ơn
bác sĩ như vậy, chị không thấy cảm động chút nào à?”

Hứa Thấm không buồn ngẩng đầu lên: “Họ sẽ quên ngay thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.