MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 142

tâm đến tôi làm gì nữa? Khung xe bị cưa gãy, anh đẩy tôi ra làm gì…”

“Đó là công việc.” Tống Diệm tức tối ngắt lời cô.

Hứa Thấm đáp lại một cách mỉa mai: “Kéo tôi khỏi ngã vào chiếc

băng ca kia cũng vậy hả?”

Câu hỏi này đã thành công làm Tống Diệm nghẹn họng. Anh mím

môi, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Gương mặt chất chứa sự phẫn
nộ.

Hứa Thấm quyết ép hỏi đến cùng: “Sao không trả lời? Nói đi!”

Anh nghiến răng, nhất quyết không trả lời. Kiểu im lặng ngoan cố này

của anh khiến cô giận quá hóa cười, nhất định không chịu khoan nhượng:
“Không dám nói sao? Kéo tôi ra khỏi chiếc băng ca kia cũng là chức trách
công việc à?”

“Không phải.” Tống Diệm nhìn cô, cuối cùng cũng gằn một tiếng.

“Vậy là gì?” Cô vẫn không chịu bỏ qua. Lại có chút chờ mong.

“Dù sao cũng từng thích cô.” Tống Diệm không nhìn thẳng cô, nhỏ

giọng nói một câu.

Tim Hứa Thấm như bị đâm một nhát dao. Câu trả lời này quả thật

ngoài dữ liệu, như thể kỳ vọng hoa sẽ nở, lại đột ngột gặp phải cảnh tuyết
rơi. Chẳng qua đã từng, hôm nay hết rồi. Lời này quả thực…quá tàn nhẫn.

Ngón tay Hứa Thấm siết chặt lại. Cô thất thần trong thoáng chốc,

muốn cười nhạt nhưng không sao cười nổi, môi nhúc nhích nhưng cuối
cùng vẫn không thể thoát ra một lời.

Tống Diệm nói xong liền cầm lấy di động để bên giường, uể oải bước

ra ngoài, để lại cho cô bóng lưng mệt mỏi. Từ đầu đến cuối, anh không hề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.