Tống Diệm dẫn theo hai đội viên cấp tốc băng qua phòng khách. Hứa
Thấm vội lùi về sau, nhường lối cho họ. Cô nhìn theo, thấy trên người anh
chỉ quấn một sợi dây, không có thiết bị bảo hộ nào khác, nhưng anh vẫn
hiên ngang đạp lên lan can, tung mình nhảy ra ngoài.
Đây là tầng hai mươi bảy đấy!
Hứa Thấm bị gió thổi thốc mà rùng mình ớn lạnh, cô chạy vội ra ban
công nhìn xuống. Bên dưới là mặt đường xi măng, xe đỗ trong sân như
những chiếc hộp vuông be bé, chỉ nhìn thôi cũng khiến chân tay bủn rủn.
Hai tay tống Diệm nắm chặt dây an toàn, chân đạp trên mặt tường,
trượt xuống cửa sổ tầng hai mươi sáu. Tầng này thiết kế kiểu ban công kín,
bao bọc bằng kính công nghiệp, chỉ mở hai cửa sổ nhỏ hai bên, nhưng hiện
giờ đã đóng kín. Anh lấy búa đập vài phát lên mặt kính rồi lấy đà đu người
qua lại như con lắc đồng hồ, mất mấy lượt mới có thể đạp vỡ được vách
thủy tinh.
Hứa Thấm nhìn chằm chằm sợi dây, sợ nó không chịu nổi sức nặng sẽ
đứt lìa. Nếu anh ngã xuống, e rằng không thể giữa được mạng sống mất!
Xoảng một tiếng, Tống Diệm đã đạp vỡ vách kính, cả người chui vào
bên trong. Một luồng khói mù mịt xông ra, cuồn cuộn bốc lên cao. Sợi dây
mau chóng được ném ra ngoài, nhưng không có bóng dáng ai cả. Hai người
khác cũng theo đó trèo xuống tầng hai mươi sáu.
Hứa Thấm kinh hồn bạt vía, hít một hơi thật sâu trong cơn gió lạnh,
mặc luồng khói xộc đến khiến cô ứa nước mắt. Tống Diệm lao vào ngọn
lửa, nhanh chóng tìm tới phòng ngủ, vừa dùng bình dập lửa vừa lật tung tủ
áo, tìm kiếm dưới gầm giường, phòng vệ sinh, gác lửng phía trên, tất cả đều
không có lấy một người.
Trên ban công nhà Hứa Thấm, Dương Trì chuyển ống nước cho Đồng
Minh ở tầng dưới, Tiểu Cát mở vòi nước ra, đường ống cấp tốc căng đầy,