MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 218

đi, song ngẩng đầu thấy Hứa Thấm đang nhìn mình thì thoáng kinh ngạc.
Cô ta cũng nhận ra Hứa Thấm, lập tức ngồi yên trở lại.

Địch Miểu vẫn đang xin xỏ anh cảnh sát: "Em thật sự không biết mà,

làm sao em biết đây là hàng giả chứ! Bạn bè của em đều làm thêm kiếm
tiền kiểu này, sao chỉ bắt mỗi mình em? Sinh viên nghèo như em đâu có
tiền dùng mấy thứ hàng hiệu này, sao mà biết phân biệt?"

Dường như anh cảnh sát đã bị thuyết phục phần nào. Địch Miểu quay

sang lôi kéo Tống Diệm: "Anh, anh nói giúp em đi..." Thấy sắc mặt Tống
Diệm sa sầm lại không phục: "Anh làm gì vậy?"

Ánh mắt Tống Diệm đanh lại: "Còn cảm thấy oan ức hả?" Anh cầm

lấy thỏi son gặng hỏi: "Cái này em bán bao nhiêu?"

Địch Miểu co rúm lại, nói lí nhí.

Tống Diệm gắt giọng: "Nói to lên!"

Địch Miểu run run, khe khẽ đáp: "Mua vào năm mươi, bán ra ba

trăm."

"Giá thật của mấy món đồ này..." Tống Diệm ngừng lại quay đầu hỏi

Hứa Thấm. "... Giá thật bao nhiêu?"

Hứa Thấm bị điểm danh, thoáng thảng thốt mới đáp: "Hơn sáu trăm."

Tống Diệm hỏi Địch Miểu: "Làm thêm? Đầu óc em bị lú hay sao mà

không biết mình bán hàng giả? Đến bây giờ còn không nhận lỗi, tưởng giở
trò khôn vặt là có thể thoái thác trách nhiệm sao? Tưởng cảnh sát bị ngu
à?"

Anh cảnh sát nhân dân ngớ người chốc lát rồi vội gật đầu đồng ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.