MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 238

Băng Dương, vừa uống vừa nhớ lại cảnh tượng ở đồn công an sáng nay. Ý
nghĩ khi đó của cô, anh đã đoán được phần nào.

Thi thoảng có sinh viên đi qua cứ ngoái lại nhìn anh. Tống Diệm vốn

điển trai, tác phong trưởng thành, trông khác hẳn đám con trai gầy nhẳng
trong trường, khó tránh khỏi thu hút ánh mắt của mấy sinh viên nữ.

Địch Miểu đá chân Tống Diệm dưới bàn: “Anh, người đẹp vừa đi qua

nhìn anh đắm đuối kìa.”

Tống Diệm rót nước ngọt, phớt lờ cô em.

Địch Miểu đá tiếp: “Anh quay đầu lại nhìn một cái đi, xem con bé đó

có đẹp không.”

Tống Diệm bỏ tay vào túi áo jacket, quay đầu liếc nhìn qua loa, giọng

điệu cũng mất kiên nhẫn: “Mau ăn đi, ăn xong còn đi học.”

“Sáng nay không có tiết “ Địch Miểu quay trở lại đề tài vừa rồi. “Anh,

thật ra điều kiện của anh rất tốt, nếu không muốn vội vàng kết hôn thì tìm
cô nào yêu đương trước đi. Đừng như vậy…”

“Ăn sáng mà em vẫn nói nhiều thế à?”

Địch Miểu trợn mắt nhìn anh, tiếp tục ăn mì, một lúc lâu sau chợt

ngẩng đầu hỏi: “Anh, anh nói thật với em đi. Có phải anh còn thích chị ta
không?”

Tống Diệm nhíu mày, vừa định khiển trách Địch Miểu thì điện thoại

rung lên, mở ra xem, là tin nhắn của Hứa Thấm, chỉ một câu ngắn ngủi:
mai em mời anh ăn cơm. Phía sau kèm theo một địa chỉ.

Tống Diệm nhìn chăm chăm vào tin nhắn kia, trầm mặc giây lát, trong

lòng bất giác có dự cảm không lành. Anh chỉ trả lời một chữ: “Được”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.