MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 273

muốn anh cũng phải hi sinh, muốn anh cũng có thể tiến về phía tôi. Nhưng
tại sao anh lại không bước đến?”

Mắt Tống Diệm có nước.

Cô bắt lấy anh, vừa đấm vừa đá, gào khóc khản cổ: “Tại sao anh

không chịu đi về phía tôi? Tôi hoàn toàn không nhìn thấy tình yêu của anh.
Nói cho anh biết, tôi sẽ không hướng về anh nữa, không bao giờ hướng về
phía anh nữa.”

Tiêu Diệc Kiêu không nhịn được nữa, bước đến ra sức ôm chặt Hứa

Thấm, cưỡng ép kéo cô ra ngoài: “Về nhà!”

Lần này, Hứa Thấm không vùng ra được, chỉ có thể gào lên đau đớn:

“Tống Diệm, tại sao anh không bước đến? Tôi ở đây, tại sao anh không
đến? Có phải anh không thích tôi đến mức ấy không? Đã không thích tôi,
tại sao lại nói ra những lời đó? Tại sao lại nói anh rất thích tôi? Tôi tưởng
thật, tôi đã thật sự tin là thật đấy, anh có biết không?”

Giọng nối tan nát cõi lòng của Hứa Thấm nhanh chống tan đi theo cơn

gió. Tiêu Diệc Kiêu cứng rắn lôi được cô ra ngoài.

Khoảng sân yên tĩnh trở lại, nhưng nơi xa vẫn loáng thoáng truyền đến

tiếng nghẹn ngào.

Địch Miễu ngỡ ngàng đứng đấy, nước mắt nhạt nhào: “Không phải

như thế!” Cô lao ra ngoài cổng.

“Địch Miểu!”

Tiếng quát vang lên thình lình khiến Địch Miểu sởn gai ốc, đứng

khựng lại. Cô nghe rất rõ nỗi niềm tuyệt vọng và sự thống khổ đè nén trong
đó. Địch Miểu chậm rãi quay đầu, dường như trước mặt cô là một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.