MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 299

Phan Thanh Thanh bất đắc dĩ, cuối cùng không thể không kê toa thuốc

cho cô, nhưng không dám cho nhiều, chỉ bảo cô cách vài ngày đến lấy một
lần. Hứa Thấm cất thuốc, im lặng bỏ đi.

Địch Miểu đang đi học thì bị mẹ gọi điện bảo về, nói trog nhà xảy ra

chuyện. Cô vội vàng bắt xe về, hấp tấp đẩy cửa phòng tối mù tối mịt. Tống
Diệm đắp áo khoác nằm ngủ trên sô pha. Bởi vì cô đâywr cửa, ánh nắng xe
toạc bóng tối, trùng hợp chiếu vào gương mặt anh. Anh bị kích thích tỉnh
lại, mặt mày nhăn nhó.

Địch Miểu thở phào đi đến: “Mẹ còn bảo em đến...” Đang nói bỗng im

bặt, cô ngữi thấy mùi rượu nồng nặc.

Kể từ lúc đi lính đến nay, hơn mười năm, Tống Diệm không hề động

đến một giọt rượu nào. Từ ngày trở thành lính cứu hỏa, anh càng lánh xa,
dù là nghỉ phép cũng không uống rượu, đề phòng có nhiệm vụ khẩn cấp bị
triệu hồi.

Địch Miểu biết, cõi lòng anh bị tỏn thương sau sắc rồi. Nội tâm cô

hoảng loạn, nhìn thấy vỏ chai rượu bên chân sô pha thì giật nảy mình: “Anh
uống hết đống này à?”

Ánh sáng kích thích khiến Tống Diệm khó chịu, anh cau chặt mày,

buồn bã quay đi: “Đóng cửa lại.”

Địch Miểu thấy anh vẫn còn ý thức liền thở phào, đi đến đóng cửa.

Căn phòng lại rơi vào màn bóng tối mịt mù, mùi rượu gắt mũi.

Cảnh người đàn ông vạm vỡ chán nản nằm trên sô pha, Địch Miểu

thấy lòng cũng không chịu nổi. Cô ngồi bệt xuống đất, hạ quyết tâm xỏ
xiên anh: “Sao đây? Đã bảo anh đừng để ý đến mấy lời chị ta nói khi say
rồi mà. Anh không nghe, nhất quyết chạy đi tìm chị ta, bây giờ hay nhỉ, bị
đá rồi chứ gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.