MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 31

Dương Trì thoáng chần chừ giây lát rồi xông thẳng vào đám cháy.

Hứa Thấm quỳ trên mặt đất, hô hấp nhân tạo, ép tim ngoài lồng ngực

và vỗ phối cho cậu thanh niên bị hôn mê. Mãi cho đến khi mấy y tá, bác sĩ
đồng nghiệp chạy đến, cô mới giao cậu ta cho bọn họ.

Lúc này, ngọn lửa đã được khống chế, nhóm Tống Diệm hối hả chạy

ra ngoài. Nhìn ai cũng vô cùng nhếch nhác, quần áo và mặt mũi đen sì vì
tro bụi.

Hứa Thấm đứng ven đường nhìn chằm chằm Tống Diệm. Bất chợt,

ánh mắt anh cũng quét sang đây, chớp nhoáng giao với tầm mắt cô rồi lại
hờ hững dời đi, không buồn lưu lại dù chỉ một khắc.

Một tốp lính cứu hỏa khác lại chạy vào kiểm tra để ngăn ngừa các

điểm cháy âm ỉ. Nhóm xông vào khi nãy giờ trở ra thì đứng túm tụm bên
cạnh tường hoặc dựa vào xe cứu hỏa nghỉ ngơi. Người còn sức thì lấy nước
xối vào mặt, người mệt thì nằm lăn ra đất ngủ.

Tống Diệm ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào cột điện, ngửa đầu tu

nước. Mặt đất đầy nước bùn lênh láng nhưng anh chẳng buồn bận tâm. Dù
sao quần áo trên người cũng đã bẩn thỉu đến mức không còn ra hình dáng
gì nữa rồi, có khác gì vừa trèo ra khỏi đống than đá hoặc giống như vừa bị
cả mấy trăm người đánh đạp túi bụi đâu.

Nhưng mà… trông vẫn nam tính quá.

Hứa Thấm đứng ở ngã tư hình răng cưa cũng không sạch sẽ gì hơn. Cô

cứ nhìn trân trân vào Tống Diệm giữa đám lính cứu hỏa không ngừng qua
lại và những vòi áp suất thỉnh thoảng lại phun nước ào ào.

Tống Diệm đặt bình nước xuống, ánh mắt nhìn theo động tác của

mình, bèn bắt gặp Hứa Thấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.