Tống Diệm: “Được.”
Lục Tiệp vội vàng bỏ đi, phòng bệnh trở về yên tĩnh. Tống Diệm nằm
trên giường, nắm bình thủy tinh kia ấm áp trong tay, nhìn trần nhà mà đôi
mắt như trôi về khoảng xa xăm. Sự xuất hiện của Lục Tiệp đã xé ra một
khe hở của quá khứ anh khóa chặt trong lòng từ lâu.
Thân thể vẫn đau đớn, tinh thần cũng choáng váng. Lúc gần rơi vào
cơn ngủ mê man, suy nghĩ của anh lại vô thức bay xa.
Gần như tất cả các chủng loại, quân đoàn đều đến cưu viện cho trận
động đất lần này: lính nhảy dù, lính đặc chủng, pháo binh, thiết giáp…
Trong lúc cứu người, anh cũng sẽ bất giác để ý tới những quân nhân khác
đi ngang qua mình. Tháng ngày kia tuy anh không bao giờ hồi tưởng,
nhưng chưa từng quên lãng dù chỉ một khắc.
Năm ấy, học được nửa chừng ở trường quân đội, anh xin gia nhập
huấn luyện đặc chủng, ở biên giới lại khuyên anh, muốn thăng chức thì chỉ
cần đi lính lấy danh là được rồi. Biên giới quá khổ, không phải nơi người
nên đến.
Khi đó, dã tâm của anh quá lớn, nằm mơ cũng muốn mình xuất sắc
hơn người, chỉ nhìn hình cô thôi đã như phát điên. Anh cần không phải là
cái danh hão mà là chiến công thực sự.
Nhưng đi rồi mới biết nơi đó thật sự không phải dành cho con người.
Mỗi ngày huấn luyện mười tám giờ chỉ là cơ bản, vác súng và ba lô chạy ba
mươi cây số chỉ như ăn bữa sáng, mười ba giờ khiêng gỗ thô hành quân, lội
nước vượt bùn mười mấy cây số, dù nước bẩn nước hôi xông vào mũi cũng
không được lên tiếng, toàn thân nổi mụn nước ngày hôm sau vẫn phải tiếp
tục.
Đừng nói đến việc vật lộn cực hạn còn thảm hơn cả đấm bốc chợ đen.
Huấn luyện viên nhảy xuống từ tháp cao, nhảy dù luôn bị huấn luyện viên