MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 369

Tiểu Cát nói thêm: “Gặp được ở cổng trung tâm, vô cùng sốt ruột luôn

ấy.”

Tống Diệm không lên tiếng, ra chiều có tâm sự.

Dương Trì bạo gan nói: “Anh, hình như chị ấy thích anh đấy!”

Đồng Minh nhỏ giọng: “Lính cứu hỏa và bác sĩ rất xứng đôi mà.”

Tống Diệm ngước lên, ánh mắt sắc bén, cả đám lính đều câm nín.

Từ biệt họ, anh quay lại trung tâm chữa bệnh. Rót một cốc nước từ

máy nước uống nóng lạnh, Tống Diệm đâm chiêu nuốt xuống từng ngụm.
Bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân, anh quay đầu lại, liền thấy Hứa
Thấm đang lau trán đi trên hành lang.

Vừa nghĩ đến cô, cô đã xuất hiện, Tống Diệm cũng thoáng sững sờ.

Cô đứng đấy dụi mắt, trông rất buồn ngủ, không nhìn thấy anh.

Hứa Thấm buông tay xuống, cúi đầu, chốc lát người bỗng lảo đảo,

nghiêng về phía trước.

Tống Diệm giật mình, sải bước đến chắn trước người cô theo phản xạ.

Cô cắm đầu ngã trên vai anh, lim dim ngủ thiếp đi. Tay anh hơi dang ra,
cầm cốc nước đứng yên đấy, tiến không được mà lùi cũng không xong. Cả
người anh bất động, duy chỉ có yết hầu lên xuống.

Anh rủ mắt nhìn cô, đưa bàn tay còn trống định vỗ vai Hứa Thấm,

nhưng tay còn chưa kịp đến gần thì cô đã đột ngột tỉnh dậy. Cô lập tức
đứng thẳng người nhìn dáo dác, cho rằng có ai đó gọi mình đi làm việc.

Vừa chớp mắt lại thấy Tống Diệm gần trong gang tấc. Hứa Thấm lấy

làm sửng sốt, vội vàng lùi về sau một bước, thế nhưng lại đụng đổ cốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.