MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 374

Trong phút chốc, Tống Diệm chui vào xe, chiếc xe khởi động.

Tim Hứa Thấm đập rộn ràng, cô bỏ hai tay vào túi, lúc quay người đi,

khóe môi còn khẽ cong cong.

Mấy ngày sau, nhóm Hứa Thấm cũng trở về Đế Thành, khi rời đi cũng

được người dân quyến luyến đưa tiễn, những món đồ không đưa được cho
mấy quân nhân liền dồn hết vào tay họ, nói họ không phải lính, không bị
yêu cầu nghiêm ngặt, nếu không nhận sẽ không cho đi, khiến các bác sĩ, y
tá dở khóc dở cười.

Tấm lòng của người dân quê thật sự không thể nào cự tuyệt. Cuối

cùng, Hứa Thấm nhận một rổ trứng gà, mọi người cùng nhao nhao bắt
chước theo, nhận lấy một cọng lông gà, một chiếc bát… mới được cho đi.

Trong cảnh từ biệt có người khóc nghẹn ngào, Hứa Thấm không quen

với khung cảnh này, liền ngồi vào trong cùng. Đến tận khi xe đã đi xa, cô
mới quay đầu lại nhìn thị trấn đổ nát.

Phải chăng thị trấn này đã mang đến cho cô một chút thay đổi? Cô

không nghĩ gì nhiều, bây giờ, nói bất cứ điều gì cũng là quá sớm. Có lẽ
phải đợi rất nhiều tháng, nhiều năm sau quay đầu nhìn lại, cô mới có thể
thấy rõ ràng.

Trên đường trở về, Hứa Thấm tựa vào lưng ghế ngủ say. Về đến nhà,

người vẫn còn vô cùng mệt mỏi. Cô tắm rửa kỳ cọ từ đầu đến chân rồi
nhanh chóng trèo lên giường. Lần này, giấc ngủ của cô rất sâu, cô ngủ từ
trưa đến tận sáng ngày hôm sau.

Hứa Thấm tỉnh lại cũng không vội vàng ngồi dậy. Cô nằm trên

giường, nghĩ lại chuyện xảy ra hơn mười ngày qua, cảm thấy có phần
không chân thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.