MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 383

Chương 37

Tàu điện ngầm lao đi vun vút. Hai tay Hứa Thấm nắm chặt điện thoại

di động, thân thể cứng đơ, Tống Diệm cũng không cử động. Người xung
quanh không ai để ý, có lẽ cho rằng họ là một đôi tình nhân mà thôi. Hứa
Thấm nghĩ vậy.

Cô nhìn ra cửa sổ màu đen, trên tấm kính phản chiếu bóng dáng cô và

Tống Diệm. Hình ảnh hai người đứng bên nhau rất xứng đôi. Đang nghĩ
ngợi bỗng cô bắt gặp ánh mắt anh qua tấm kính. Cô xao động, từ từ nhìn đi
nơi khác, suy nghĩ chốc lát lại chậm chạp di chuyển lên một bước, thoát
khỏi phạm vi bao phủ của anh. Cô nắm lấy thanh đứng, quay lại đối mặt
với anh, ánh mắt cũng tự nhiên nhìn thẳng vào cổ anh, không hề dời lên
trên. Dù sao cũng không có gì để nói.

Tống Diệm phá vỡ sự im lặng trước: “Buổi lễ khen thưởng em nói gì

thế?”

Hứa Thấm: “Hình như em đã nói chuyện không nên nói rồi.”

Tống Diệm hơi nhướng mày: “Sao lại thế?”

Hứa Thấm kể lại cặn kẽ chuyện diễn ra ở buổi lễ, luôn cả chuyện cô

nhắc đến anh. Tống Diệm nghe xong chỉ cười xòa, không phân định đúng
sai, chỉ ngước mắt nhìn bản đồ trạm trên cửa tàu điện ngầm.

Hứa Thấm bổ sung: “Về chuyện đứa bé kia, vẫn chưa kịp nói cảm ơn

anh nữa.”

Tống Diệm ung dung lắng nghe, hiển nhiên không để tâm, thuận

miệng tiếp lời: “Cảm ơn thế nào? Mời anh ăn cơm à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.