MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 39

Khu đại viện này được xây vào những năm tám mươi của thế kỷ trước.

Tường đỏ gạch ngói sẫm màu, tán cây xanh mướt, mang đậm dấu ấn thời
kỳ cổ xưa. Tuy giáp với khu phố Tây sầm uất nhưng ba mặt đều là hồ nước,
đối diện lại là bảo tàng và thư viện nên khu đại viện đã trở thành một nơi
tĩnh lặng hiếm có giữa chốn thành thị huyên náo.

Hứa Thấm dừng xe, không vội vàng vào nhà mà đặt tay lên ngực, cố

đè nén cảm giác ngột ngạt kia.

Cô đi ra phía sau lùm cây hút điếu thuốc, không khí lành lạnh giúp

tâm trạng thư thái trở lại. Dù đang giữa hè nhưng cô nhác thấy cây bạch
quả xanh biếc bên kia tường đã có một chiếc lá vàng úa, lẻ loi hệt như đứa
trẻ phạm phải sai lầm.

Tên quỷ Tống Diệm năm đó thuộc làu làu tần suất đi tuần của đội tuần

tra, từng trèo qua bước tường này tìm cô vô số lần. Nhưng tất nhiên, bây
giờ thì không được rồi, trên tường đã được gắn chi chít camera.

Hứa Thấm dụi tắt điếu thuốc, xịt nước hoa vào tay che đi mùi khói rồi

bước ra khỏi lùm cây.

Đến cửa nhà, cô gặp Mạnh Yến Thần cũng vừa lái xe đến. Hứa Thấm

đứng yên ở đấy, chờ anh mặc quân phục bước xuống xe.

Từ bé, Mạnh Yến Thần đã là đứa con trai ưa nhìn nhất khu này, thời

thiếu niên có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung về anh nữa kìa. Nhưng kể
từ khi khoác lên người bộ quân phục, giũ bỏ nét thanh tú, anh lại trở nên
nghiêm nghị đanh thép, càng ngày càng giống người bố Mạnh Hoài Cẩn
thời trẻ. Ung dung trầm tĩnh, đạo mạo tiết chế, mỗi cử chỉ đều mang theo
vẻ tự cao tự đại.

Ánh mắt Mạnh Yến Thần vẫn hướng về phía Hứa Thấm: “Hình như

em gầy đi thì phải?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.