MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 409

nước.

Tống Diệm đi đến phía sau, đưa hai tay tới ôm lấy eo cô, cằm cọ nhè

nhẹ lên huyệt thái dương cô âu yếm. Hứa Thấm thoáng rung động. Anh lại
cúi thấp đầu xuống, đặt một nụ hôn lên cổ cô. Cô nhắm mắt lại, toàn thân
như có dòng điện chạy qua, hai tay bấu chặt mặt đá cẩm thạch.

Môi anh dần trượt lên tai cô, khẽ khàng dụ dỗ: “Có nhớ anh không?”

Hứa Thấm thấy mắt mình cay cay, gật đầu thừa nhận: “Nhớ.”

“Nhớ cỡ nào?” Tống Diệm vừa hỏi vừa luồn tay vào vạt váy cô, lần

lên đùi. Cô run lẩy bẩy, kiễng chân lên, ngửa đầu tựa vào vai anh.

Một bàn tay anh nắm lấy hai tay cô, kéo tay cô lại, dời hai ly nước trà

trên bàn sang chỗ khác: “Coi chừng nóng.”

Trong ly nước sôi, lá trà đang chậm rãi nở rộ tựa những cánh hoa.

“Nói đi!” Ngón tay anh mơn trớn bắp đùi cô, giọng điệu dỗ dành.

“Rất nhớ.” Lời này thật lòng.

“Biết tiếp theo anh muốn làm gì không?”

“Biết.”

“Có muốn không?”

Cô thì thầm: “Nếu không muốn đã không mời anh lên nhà uống trà

rồi.”

Anh đột nhiên vùi mặt vào cổ cô cười khe khẽ, tiếng cười như chấn

động bên tai. Sau đó, anh ngước đầu lên, kề môi vào tai cô, thì thầm: “Hứa
Thấm, em thật ngoan.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.